Hàn Vân Phong như vậy đã biết thủ phạm lấy trộm là ai.
Anh không ngại ngần đang ở giữa chốn đông người mà tiến lại gần chỗ Giang Nhạn Sương .
Hơi thở lạnh lùng , khuôn mặt sát thủ của anh như thần chết đang tới để đòi mạng cô vậy.
Giang Nhạn Sương biết sự việc không thể giấu được nữa nên cô ta đã khóc lóc van xin trước mặt anh.
'' anh Vân Phong em xin lỗi.
Quả thật chiếc lắc đó là do em lấy.
Nhưng vì em quá yêu anh mới đem lòng đố kị.
Anh biết không? Em đã chờ đợi suốt sáu năm để được cái gật đầu đồng ý từ anh.
Nhưng đổi lại thì sao???
Cái gật đầu đó chỉ là cho có lệ mà thôi.
Thực ra trong lòng anh có chỗ của em không ???
Chắc là không có đúng không ????
Hàn Vân Phong không để tâm những gì cô ta nói mà tiến lại bóp cổ Giang Nhạn Sương .
-Nể tình cô đã cứu mẹ tôi nên lần này tôi bỏ qua. Nếu có lần sau thì cô đừng có trách.
rồi ang quay người rời đi bỏ lại Giang Nhạn Sương như một con búp bê rách nát bị người ta vứt bỏ .
Cô ta ngồi sụp xuống đất mà khóc lóc.
- Hứa Hân Hoan ,tại sao cô chết rồi còn không tha cho tôi chứ??? Tôi không cam tâm. Tôi phải có được Hàn Vân Phong.
Ngày hôm sau, tại trung tâm triển lãm của thành phố, Hồ Hiểu Tử đã tổ chức một buổi đấu giá.
Các món đồ ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-han-tong/3066644/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.