Hồ Vương Bảo chờ đợi tới mức phát cáu.
Cậu rất lo cho mẹ mình , nếu không tìm được cậu thì mẹ của cậu biết phải làm sao đây???
Mẹ cậu sẽ lo lắng tới phát điên lên mất.
Năm phút... Mười phút...
Cậu vừa đói vừa mệt.
Trận đánh vừa rồi đã rút đi rất nhiều thể lực của cậu, từ sáng tới giờ cậu lại chưa được ăn gì.
Cái bụng của cậu đã đói meo hết cả rồi...
Hai tên lúc nãy đã bị cậu nhốt xuống khoang tàu, không thể thoát được.
Hồ Vương Bảo đành ngồi xếp bằng chống cằm chờ đợi người tới cứu.
Tận nửa tiếng sau mới có một chiếc thuyền tiến về phía cậu.
Ánh đèn pha khiến cậu hoa cả mắt, mất một lúc sau cậu mới nhận ra đây là một chiếc thuyền cảnh sát.
Rất nhanh một đám người mặc đồng phục đã phi lên bao vây con thuyền lại.
Một người đàn ông trong số đó có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh tinh tế, mặc một bộ đồng phục cảnh sát theo sau đám người kia nhảy lên thuyền của cậu.
Toàn thân anh ta toát ra vẻ nghiêm nghị, chất phát.
Từ từ tiến về phía của tiểu Bảo ân cần hỏi thăm.
- Cháu bé, cháu không sao chứ. Ở đây đã có chú rồi, cháu đừng khóc nhé.
Hồ Vương Bảo thay vì vui mừng thì lại ôm một bụng tức giận,cậu khóc khi nào vậy???
Người này không có mắt nhìn sao???.
Cậu đây là đang đói bụng mà...
Hồ Vương Bảo đứng bật dậy hai tay chống nạnh trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-han-tong/3066630/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.