Hàn Vân Phong nhắm mắt lại chấp nhận với số phận.
Có lẽ lần này anh sẽ không có cơ hội gặp cô nữa.
Anh không hề cảm thấy hối hận, vì cô anh có phải nhảy xuống núi đao biển lửa cũng cam lòng.
Nhưng điều mà anh cảm thấy hối tiếc nhất có lẽ là sẽ không bao giờ được gặp cô ,được nắm tay cô , được yêu thương và chiều chuộng cô.
Anh vốn không phải là một người thíc mơ mộng, thích những điều phi thực tế.
Anh chưa bao giờ cầu nguyện, cầu mong vaod ông trời.
Tất cả những gì anh có ngày hôm nay đều dựa vào chính mồ hôi công sức của anh mà ra.
Nhưng giờ phút này anh lại ước.
Anh ước rằng giá như thời gian có thể quay trở về quá khứ để anh được ở bên cạnh cô một lần nữa, để yêu thương và chiều chuộng cô hơn nữa...
Có lẽ ông trời đã thật sự nghe được lời khẩn cầu của anh, khi bàn tay anh đã đuối sức , đã buông thõng chấp nhận với số phận , đã có một bàn tay mềm mại, ấm áp và đầy quen thuộc nắm lấy tay anh.
Cảm giác này không ai khác có thể đem lại cho anh ngoài cô ấy.
Đây chẳng lẽ là mơ, anh đã chết thậy rồi sao ???
Một giọng nói quen thuộc vang lên,giọng nói này Hàn Vân Phong bừng tỉnh khỏi suy nghĩ mông lung khi nãy.
trước mặt anh là Hồ Tuyết Liên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đang đỏ bừng .
Cô đang dùng hết khả năng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-han-tong/3066614/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.