Xử lý xong rồi, cô có thể rời đi.
Diệp Ninh mặc lại áo khoác, suy yếu đi ra bên ngoài. Mọi người lướt qua cô đều mang nét mặt vô cảm, hoàn toàn không hề có ý định giúp đỡ. Diệp Ninh đã quen với chuyện này, nhanh chóng đi đến phòng chủ thượng. Lúc cô định đẩy cánh cửa ra, một giọng nói quen thuộc khiến cô bất ngờ dừng lại:
- Saly bị thương quá nặng. Nếu cưỡng chế dùng thuốc e là có cứu sống cũng không kéo dài được quá lâu.
Rose thong thả nhấp môi son vào tách trà, cười lạnh:
- Ai bận tâm nó sống chết thế nào, chỉ cần nó có thể giết chết lão già đó là được.
- Dù sao đứa trẻ đó là do bà đích thân nuôi lớn, nó còn gọi bà một tiếng mẹ nữa. Bà... thật sự nhẫn tâm sao?
Rose nhíu mày, bà ta giằng mạnh tách trà lên bàn nói với giọng lạnh băng:
- Từ bao giờ mà ông lại trở nên lắm chuyện như vậy hả? Ông đừng quên tôi đã từng làm gì với nó. Nếu nó nhớ ra tất cả, thì nó cũng sẽ không vì tôi đã nuôi dưỡng nó mà chừa một đường sống cho tôi đâu. Huống hồ suy cho cùng cũng là tôi có lòng riêng, xem nó là công cụ để báo thù mà thôi. Con gái tôi đã chết từ hai mươi lăm năm trước rồi.
Chứng kiến Rose phẫn nộ, người đàn ông cũng không muốn nói tiếp. Ông lắc đầu, buồn bã quay đi. Rose vẫn chưa hết tức giận, bà nhìn theo bóng người đàn ông cất giọng trào phúng:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-dai-boss/2692177/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.