Chương trước
Chương sau
Lúc Kỷ Đình Dạ quay về biệt thự đã thấy Phong Khiêm đứng đợi bên ngoài. Kỷ Đình Dạ cũng không quá kinh ngạc, chỉ lạnh lùng hỏi:

- Có chuyện để mai rồi nói, hôm nay tôi muốn yên tĩnh.

Phong Khiêm vẫn không có ý định sẽ đi, anh ta bước theo Kỷ Đình Dạ cất giọng cương quyết:

- Tôi e là chuyện này cần phải báo ngay với ngài. Đây là chuyện có liên quan rất lớn đến cô Hạ.

Kỷ Đình Dạ day day thái dương, mệt mỏi đáp:

- Vào trong rồi nói.

Phong Khiêm gật đầu, cùng Kỷ Đình Dạ đi vào thư phòng. Khi cánh cửa vừa đóng lại, Phong Khiêm đã đem bản báo cáo xét nghiệm đưa cho Kỷ Đình Dạ:

- Boss, ngài xem đi. Đây là thứ Hạ tiểu thư đã dùng để đối phó đám sát thủ. Thành phần bên trong đã được bác sĩ Giản phân tích.

Kỷ Đình Dạ đọc lướt qua hồ sơ, sắc mặt một chút cũng không hề thay đổi. Hắn ném bản báo cáo xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Phong Khiêm:

- Vậy theo ý cậu cô ấy là người mà Đàm Mặc đã cài bên cạnh tôi.

- Tôi cũng không muốn nghi ngờ cô Hạ. Nhưng những hành động gần đây của cô ấy thất sự rất bất thường, giống như đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác với lúc trước. Hơn nữa thứ độc này chỉ có Đàm Gia sử dụng, nếu bảo cô ấy không có liên quan gì thì thật khó tin.

Kỷ Đình Dạ đan hai tay lại với nhau chống trên bàn, ánh mắt lạnh lùng quan sát Phong Khiêm. Trước cái nhìn của hắn, sống lưng Phong Khiêm bất giác cứng đờ. Anh ta cũng không nói sai cái gì, người phụ nữ này có quá nhiều vấn đề. Hạ Mẫn Hi của quá khứ và hiện tại dường như không có một điểm chung nào cả.

Kỷ Đình Dạ thu lại ánh mắt, ngữ khí bình thường không có vẻ gì là tức giận.

- Vũ khí mà cô ấy dùng quả thật là vũ khí chuyên dụng của sát thủ, nhưng nó là của người khác chứ không phải của cô ấy.

- Ý anh là…

- Saly, át chủ bài của Bạch Hồ. Thứ đồ chơi này là của cô ấy, có lẽ trong vụ tai nạn đã có người không biết mà mang nó đưa cho Mẫn Hi. Cô ấy biết công dụng của nó nên lấy để phòng thân thôi. Lúc tôi đến đó đã biết rồi.

Phong Khiêm kinh ngạc, này thật sự là anh ta nghĩ nhiều rồi ư? Nhưng còn hành động kỳ quái gần đây của cô ấy thì sao? Dù thế nào thì cô ấy vẫn rất đáng nghi ngờ.



Kỷ Đình Dạ tiếp tục nói, giải quyết nỗi băn khoăn trong lòng Phong Khiêm:

- Còn về vì sao cô ấy trước sau bất nhất thì càng đơn giản. Tôi đã hỏi chuyên gia tâm lý, người đó cho biết có thể Hạ Mẫn Hi là người đa nhân cách, vụ tai nạn đã khiến phần nhân cách trái ngược bên trong con người cô ấy lộ diện. Đó chính là lý do cô ấy nhớ hết lại cứ khăng khăng nói mình đã quên.

Phong Khiêm câm nín. Boss, nếu sau này anh có ý định rửa tay gác kiếm thì công việc luật sư biện hộ rất phù hợp với anh. Phong Khiêm nghĩ vậy, nhưng nếu trực tiếp đưa ý kiến thì anh ta xin từ chối.

Phong Khiêm vừa đi, lại có một người khác chạy đến làm phiền Kỷ Đình Dạ. Nhìn nam nhân điển trai với cặp mắt hoa đào đang mỉm cười trên màn hình, hứng thú nói chuyện của Kỷ Đình Dạ cũng biến mất.

- Có chuyện thì nói nhanh lên, mình không rảnh tán dốc cùng cậu.

Âu Doãn Thần bày ra dáng vẻ tổn thương sâu sắc, bất mãn nói:

- Cậu có tình mới nên hất hủi mình rồi phải không? Đừng quên ai mới là tri kỷ cùng cậu vào sinh ra tử mấy năm nay.

- Cậu buồn nôn quá đấy, không nói thì cút đi.

- Được được, người gì mà lạnh như băng. Ngay cả nói đùa cũng không biết. Chuyến hàng đã đến nơi rồi, đồ chơi mới hai ngày nữa sẽ có người gửi đến cho cậu. Dạo gần đây Đàm Mặc có vẻ không hứng thú kinh doanh, không đến vũ trường thì cũng là sòng bạc.

Kỷ Đình Dạ tựa lưng vào ghế, trên gương mặt có nét suy tư.

- Có lẽ hắn muốn tìm một đối tác mới. Người ham vui như hắn không quen yên tĩnh đâu.

Âu Doãn Thần cũng cảm thấy rất có lý, Đàm Mặc trước giờ đều rất thích nổ một cú lớn khiến mọi người chấn động, càng im lìm sức công phá sẽ càng lớn.

Âu Doãn Thần nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt Kỷ Đình Dạ, cất tiếng trêu chọc:

- Sao vậy? Cậu lại học theo người ta mất ngủ vì tình hả? Mình tò mò về cô gái của cậu lắm đó, có thể nói chút không?

- Mình không có nghĩa vụ thỏa mãn sự tò mò của cậu. Xong việc rồi thì biến mau.

Kỷ Đình Dạ thẳng thừng đóng laptop lại, không để cho Âu Doãn Thần kịp nói thêm lời nào. Kỷ Đình Dạ day day huyệt thái dương, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Hắn cần phải đem Hạ Mẫn Hi bứt ra khỏi những ân oán của Hạ Gia, còn có sự truy sát từ thế lực thù địch. Đàm Mặc đã biết sự tồn tại của cô, e là lần này chính hắn đứng sau thao túng tất cả.

Tống Kiều ngủ một đêm ở bệnh viện, sáng ngày ra đã tự mình lái xe về Hạ Gia. Hôm nay đã là cuối tuần, những việc cần làm cũng đặc biệt nhiều hơn. Hạ phu nhân thấy con gái về, còn cho rằng cô đã suy nghĩ thông suốt, biết được đâu mới là điều quan trọng. Trong bữa ăn, bà ta gần như không lúc nào không nói đến Lăng Thiên.



- Mẫn Nhi à, lần trước là mẹ không đúng. Nhưng con nghĩ xem, mẹ làm bao nhiêu thứ đều vì tương lai của con. Biết bao cô gái thèm muốn vị trí Lăng thiếu phu nhân này, con lại có phúc mà không biết hưởng.

Tống Kiều vẫn chậm rãi nhai nuốt, cử chỉ tao nhã đoan trang khiến Hạ phu nhân rất vừa lòng. Chỉ có Hạ Y Thuần là sắc mặt không tốt, cứ thấp thỏm nhìn về phía Tống Kiều.

Tống Kiều cười nhạt, nâng mắt nhìn Hạ Y Thuần nửa đùa nửa thật.

- Mẹ yên tâm đi, tương lai có ra sao thì hai nhà Lăng Hạ vẫn sẽ là thông gia. Phải không? Em gái…

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Y Thuần bấu chặt vào thành bát, vẫn giống như mọi khi bày ra vẻ nhu thuận ôn hòa:

- Phải đó, chị với anh rể tương lai vốn là trời sinh một đôi. Đợi sau này chị thành thiếu phu nhân Lăng Thị rồi, ba mẹ cũng có thể yên tâm hưởng phúc.

- Cảm ơn em gái.

Hạ phu nhân thấy Tống Kiều đã không còn bướng bỉnh nữa, liền vui vẻ ra mặt. Bữa tiệc tối nay đã sắp xếp chu đáo, ngày mai hẳn là báo chí sẽ đưa tin tức liên hôn giữa hai công ty. Có Lăng Thị chống lưng, việc tìm nguồn đầu tư cho Hạ Thị sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tống Kiều nhìn Hạ phu nhân không chút che đậy mà suy tính, trong lòng bất giác cười lạnh: “Bây giờ còn có thể đắc ý thì tận hưởng đi, chỉ sợ tối nay bà muốn cười cũng cười không nổi”.

Tống Kiều về phòng gọi cho Kỷ Đình Dạ, hắn rất nhanh đã bắt máy.

- Đang ở đâu vậy? Vì sao xuất viện lại không báo với tôi.

Tống Kiều tựa người bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn những hạt mưa tí tách bên ngoài. Trong hơn hai mươi năm sống trên đời, cô không nghĩ ngoài Diệp Ninh ra vẫn còn có ai đó lo lắng cho cô. Tống Kiều mỉm cười, dịu giọng đáp:

- Tôi về nhà, xin lỗi vì để anh lo lắng. Hôm nay là cuối tuần rồi, tôi đương nhiên phải chuẩn bị ra mắt bạn trai chứ.

Lời này thành công đem lửa giận trong lòng Kỷ Đình Dạ dập tắt. Bên trong điện thoại lúc này là một giọng nam trầm ấm dễ nghe:

- Em ổn không? Tôi đến đón em nhé…

Tống Kiều cảm thấy từ khi ở trong thân xác này cô dường như đã trở nên yếu đuối. Chỉ bằng một câu nói của Kỷ Đình Dạ đã khiến khóe mắt cô trở nên đỏ hồng.

- Được, tôi đợi anh…

Điện thoại đã ngắt kết nối, nhưng Tống Kiều vẫn cứ ngơ ngẩn đứng đó. Cô cảm nhận được sự thay đổi từ bên trong con người mình, đó là rung động dành cho Kỷ Đình Dạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.