Kỷ Đình Dạ dừng xe trước cổng biệt thự, lúc quay đầu lại đã thấy Tống Kiều ngủ quên từ lúc nào. Cô tựa đầu lên cửa sổ, ánh đèn đường vàng nhạt từ bên ngoài hắt vào khiến đường nét trên gương mặt cô càng trở nên mềm mại. Kỷ Đình Dạ có chút thất thần, khóe môi không tự chủ được mà kéo lên một độ cong nhàn nhạt. 
Tống Kiều ngủ rất say, mãi đến khi được Kỷ Đình Dạ bế lên phòng cô mới mơ màng tỉnh lại. Cô dụi mắt, nói bằng giọng lười biếng. 
- Về đến nhà rồi à? Sao anh không gọi tôi dậy? 
Kỷ Đình Dạ vuốt má cô, dịu dàng đáp: 
- Tôi thấy em ngủ ngon nên không đánh thức. 
Tống Kiều ngáp một cái, đúng là con người ta khi căng da bụng thì sẽ trùng da mắt mà. Kỷ Đình Dạ trông bộ dạng như trẻ con của cô mà buồn cười, hắn kéo chăn đắp cho cô rồi nói tiếp: 
- Ngủ ngon. 
Tống Kiều nhắm mắt, không chút phòng bị mà ngủ say bên cạnh Kỷ Đình Dạ. Hắn tựa vào thành giường, bàn tay khẽ nghịch lọn tóc của cô. Kỷ Đình Dạ trước giờ luôn sống trong cảnh gió tanh mưa máu, đấu đá tranh giành,… Thật sự không có mấy khi yên bình như lúc này. Từ khi có cô xuất hiện, ngôi biệt thự lạnh lẽo này cũng có thêm độ ấm. Kỷ Duệ trở nên hoạt bát như những đứa trẻ bình thường, không còn tĩnh lặng như một cái bóng đơn độc nữa. Hắn cảm thấy thời gian 1 năm thật quá ngắn ngủi, hắn muốn kéo dài sự ấm áp này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-dai-boss/2692140/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.