Đôi khi Tống Kiều không hiểu mạch suy nghĩ của Kỷ Đình Dạ, không biết khi nào bản thân sẽ đắc tội ông lớn này. Cô đã gặp nhiều kẻ âm dương quái khí rồi, nhưng đẳng cấp như vị họ Kỷ này là lần đầu tiên.
Tống Kiều dùng tay che đi dấu vết phạm tội của Kỷ Đình Dạ, ném cho hắn cái nhìn lên án:
- Nếu anh còn làm tôi đau, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa.
Kỷ Đình Dạ nhìn cô ủy khuất, nhất thời cảm thấy giở khóc giở cười. Đôi khi ở cạnh hắn, cô sẽ lộ ra chút gì đó ngây thơ trẻ con mà chính cô cũng không nhận ra. Nhưng điều quan trọng là Kỷ Đình Dạ lại rất thích những biểu cảm đó, cứ như chỉ có hắn là điều ngoại lệ với cô vậy.
Tống Kiều thấy Kỷ Đình Dạ không trả lời mà cứ chăm chú nhìn mình thì cau mày không vui:
- Tôi nói thật đấy.
Kỷ Đình Dạ bật cười, bàn tay đặt trên eo cô bắt đầu không yên phận:
- Em đúng là chẳng để tâm lời cảnh cáo của tôi gì cả.
Hắn vừa nói vừa đẩy gương mặt điển trai đến gần Tống Kiều, cô bối rối lập tức tránh thoát vòng tay của hắn. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên Tống Kiều hoảng hốt như vậy. Trái tim cô cứ đập liên hồi không theo quy luật gì, hơi thở và sự đụng chạm của người đàn ông này vừa kích thích lại nguy hiểm khiến cô không biết làm sao.
Kỷ Đình Dạ bị ghét bỏ cũng không lấy làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-dai-boss/2692112/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.