Tống Kiều càng uống càng hăng, dưới sàn nhà vỏ chai rượu rỗng nằm la liệt. Đàm Mặc nhìn không nổi nữa, lên tiếng ngăn cản:
- Đủ rồi, còn uống nữa thì tôi phải khiêng cô về đấy.
Tống Kiều chẳng thèm bận tâm, nghiêng ngả trên ghế đáp lời Đàm Mặc.
- Hôm nay tôi muốn say, anh không uống thì có thể đi, đừng ở đây cản trở.
Đàm Mặc lắc đầu, cũng không tiếp tục khuyên ngăn nữa. Tính khí Tống Kiều hắn không lạ lẫm gì, có lẽ để cô say cũng là một cách giúp đỡ.
Giang Ân đứng bên ngoài, bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nhìn nét lo âu của anh ta, Đàm Mặc không khỏi nhíu mày:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Giang Ân liếc sang Tống Kiều đang gà gật trên ghế sofa, nhỏ giọng đáp:
- Kỷ Đình Dạ đến rồi, hắn nói muốn gặp anh.
Đàm Mặc rủa thầm một câu, không nghĩ nhanh vậy mà hắn đã tìm ra nơi này. Đàm Mặc lay người Tống Kiều, hơi cao giọng:
- Tỉnh tỉnh, Kỷ Đình Dạ tìm đến nơi rồi.
Tống Kiều phủi tay hắn ra, bực bội nói:
- Tránh ra, đừng có làm phiền bà đây.
Đàm Mặc cầm lấy ly nước đá trên bàn, không chút lưu tình hất thẳng vào mặt cô.
- Dậy đi, Hắc Dạ đang ở bên ngoài đó.
Tống Kiều ngồi bật dậy, đem nước trên mặt phủi phủi.
- Phát điên gì thế? Muốn chết à?
Tống Kiều định ra đòn phủ đầu, nhưng lại bị Đàm Mặc túm lên lôi đi. Cô có hơi choáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-than-bi-cua-dai-boss/2692059/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.