Cao Trường Cung và tiểu Lưu bước xuống phòng ăn. Bà Cao ngạc nhiên: "Ơ? Chẳng phải vú Năm nói con không về nhà sao?"
Anh nói: "Mẹ à, vú Năm già rồi, nhớ nhớ quên quên cũng là chuyện thường thôi. Mẹ đừng trách vú ấy."
Bà Cao thở dài: "Haiz, đã ở đây rồi thì ngồi xuống đi."
Anh và tiểu Lưu ngồi vào bàn ăn.
Dạ Nhạc Doanh vui mừng không ngớt, cô ta xới cơm mời ông bà Cao, anh và tiểu Lưu.
Bà Cao rất hài lòng vì hành động này của cô ta.
Cô ta đang ngồi bên cạnh của Cao Trường Cung thì tiểu Lưu chen vào ngồi ở giữa.
Dạ Nhạc Doanh cười gượng nhưng thật ra đang rất tức giận: "Haha, tiểu Lưu à, cháu... sao lại ngồi ở đây?"
Cậu bé giả ngây: "Cháu thích ngồi cùng cô Dạ và dady."
Nghe tiểu Lưu nói vậy, cô ta cũng bớt giận.
Cô ta nói: "Con mời mọi người mời cơm~"
...
" Phụt. Trời ơi, sao súp mặn đắng mặn chát vậy?" _Cao Trường Cung chê thẳng mặt
Dạ Nhạc Doanh thấy ông bà Cao, anh và tiểu Lưu mặt thì nhắm mắt nhắm mũi.
Cô ta múc một ít súp vào bát và nếm thử
" Khụ khụ, sao lại mặn như vậy kia chứ? Rõ ràng là..." _cô ta cứng họng không thể giải thích được gì
Thấy cô ta như vậy, tiểu Lưu rất hả hê, nghĩ bụng: "Đáng đời đồ đàn bà xấu xa, cô nghĩ cái chức mẹ kế dễ vậy sao? Hứ, cô không xứng."
Bà Cao giúp ả giải vây, bà nói: "Thôi, ai cũng có lần nấu ăn không ngon. Mình chuyển sang món khác đi."
Mọi người chuyển sang món sườn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai/1727607/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.