Cao Trường Cung về tới nhà không thấy ai mở cửa, cửa thì mở toang hoang. Anh thấy có chuyện không ổn rồi đây. Anh bước vào trong nhà thấy gương mặt của ông Cao rất tức giận. Còn bà Cao thì đang bế một đứa bé.
Anh liền hỏi: “Ba mẹ gọi con về có chuyện gì?”
Ông Cao giọng trầm: “Mày còn nhớ cái con bé, nó nói có thai với mày không?”
Anh nhếch mép: “Hôm nay, cha rảnh rỗi sao mà đi hỏi chuyện của con vậy?”
Ông Cao nói: “Mày nhìn đứa bé này đi!”
Ông Cao chỉ tay vào đứa bé trai kia. Cao Trường Cung bước tới thấy đứa bé đang ngủ say sưa. Anh nói: “Sao hả cha?”
Ông vẫn còn đang giữ bình tĩnh: “Con mày đó!”
Cao Trường Cung ngạc nhiên: “Cha...”
Anh giật lấy đứa bé từ tay bà Cao. Quả thật giống nhau quá.
Cao Trường Cung nghĩ bụng: “Lẽ nào Yên Nhi còn sống. Sao cô ấy lại đưa con cho mình?”
Ông Cao cầm tờ giấy vừa nãy đưa cho anh: Đứa bé này bị tụ máu cấp tính. Hãy lo cho nó đi!”
Thật sự đây là một chuyện khiến ai nấy đều phải giật mình. Không ai nói được lời nào. Cao Trường Cung ôm đứa bé vào lòng, anh rất vui nhưng cũng rất buồn, anh đã có con, nhưng mẹ đứa bé là ai thì anh không biết, đã thế đứa bé này lại bị một căn bệnh khá tốn kém. Anh thì dư tiền rồi có thể lo cho đứa con này. Nhưng nó còn nhỏ nếu không có sữa mẹ thì chắc...
Ông Cao nói: “Con hãy thu xếp công việc cho ổn thỏa. Mai cha và con sẽ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai/1727598/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.