Sáng sớm, cô_ Hàn Yên Nhi liền bật dậy, cố gắng đứng lên. Vừa bước được 2 bước chân, cô liền ngã xuống đất.
"Bụp"
Bà Ba chạy vào thấy cô nằm trên sàn liền đỡ dậy.
" Con à, con có sao không? Có đau không con. Hay để gọi cậu Phong đến đưa con đi học nha?" _bà lo lắng đỡ cô dậy
Cô đứng dậy cầm lấy đôi bàn tay thô ráp của bà và nói: "Con không sao đâu mẹ. Hôm nay, là chủ nhật mà mẹ. Đâu có đi học đâu! Con sẽ cố gắng, con phải vượt qua nỗi sợ hãi này. Con không thể thua nó. Con phải đi được!"
Bà Ba thấy cô quyết tâm như vậy bà rất mừng.
Bà Ba nói: "Con... mình ra ăn sáng thôi, ăn xong rồi uống thuốc. Kẻo bác sĩ Vương chờ."
Bà Ba đỡ cô ra bàn ăn. Ăn xong, bà Ba đưa thuốc cho cô uống.
"ting tong"
Bà Ba liền chạy ra mở cửa. Đó là bác sĩ Vương. Bác sĩ Vương đến đón cô đến sân vận động lần trước.
Bác sĩ Vương thấy cô đi đứng chưa vững vàng. Anh đỡ cô và đưa cô đến sân.
Vẫn như lần trước vậy, cô vẫn tập đi tập đứng.
Cao Trường Cung vẫn đang đi chơi bên đây. Anh chẳng biết đi đâu cả, anh đi qua sân vận động mà cô đang tập.
Anh nhìn thấy cô bên ngoài kính xe. Lúc này, bác sĩ Vương đang ngồi ở ghế đá gần đó xem cô tự tập. Cao Trường Cung cười nhếch mép, hỏi trợ lý của anh: "Đây là đâu vậy?"
Cố Tĩnh Văn cũng nhìn ra ngoài kính xe: "Đó là một sân vận động hay còn gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai/163668/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.