Một buổi sáng trời mưa tầm tã, Trần Giai Ý đang ngồi ở trong thư viện đọc sách thì Hàn Khánh Ngọc đi ô cầm cốc trà đi vào, đặt lên trên bàn rồi nói:
- Chị dâu, em chị hay bị mất ngủ nên mang cho chị trà hoa cúc. Uống vào cải thiện giấc ngủ tốt lắm.
Giai Ý cô mỉm cười rồi uống một ngụm. Không quên cảm ơn. Hàn Khánh Ngọc ngồi ở đó một lúc rồi hỏi:
- Sao chị và anh em lại yêu nhau vậy?
Giai Ý nghe vậy thì không biết nói làm sao. Bởi vì mối quan hệ của họ chỉ là giả. Cô lúng túng nói:
- Tại vì anh ấy tốt.
Con em bày ra vẻ mặt không tin. Giai Ý cô cảm thấy rất là ngượng ngùng. Con em thấy vậy không hỏi câu đó nữa mà chuyển sang câu khác:
- Hai người tính khi nào kết hôn?
Cô trợn tròn mắt rồi gương gạo nói:
- Kết hôn?
Em gái thì tỏ ra không có gì bất ngờ: -Anh chị là người yêu của nhau. Sớm muộn gì chị cũng là chị dâu em, là thiếu phu nhân Hàn gia. Vậy thì anh chị cưới sớm luôn đi cho em còn có cháu bế.
Cô cũng chỉ biết bất lực mà cười. Hàn Khánh Ngọc nói tiếp:
- Sao tui thấy hai người là người yêu chẳng thấy dính nhau gì cả vậy.
Cô nói:
- Đến cái nắm tay còn chưa có nói gì tới việc sinh con.
Hàn Khánh Ngọc ngạc nhiên: - Chưa nắm tay, chưa hôn, chưa làm cái gì luôn.
Cô chỉ biết ngơ ngác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tan-tat-cua-tong-tai-phan-2-/3591132/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.