Chương trước
Chương sau
Hàn Khánh Ngọc đã biết điều hơn một chút. Con bé hôm nay đã dạy 7 giờ. Nói năng cũng lễ phép hơn rồi.

- Quản gia Trình à, sao anh tôi hôm qua tới hôm nay chưa về vậy?

Quản gia Trình hết sức ngạc nhiên vì thường ngày cô ấy sẽ khong nói vậy mà nói như này nè.

- Ê bà già kia

Quản gia Trình cúi đầu đáp:

- Ông chủ có dặn tôi là đi công tác 5 ngày. Mà cô hỏi vậy để làm gì ạ?

Hàn Khánh Ngọc hỏi tiếp:

- Chị dâu tôi đâu rồi?

Quản gia Trình lại bị làm cho một phen hú hồn nữa. Bà trả lời:

- Đáng lẽ ra giờ này phu nhân xuống đây rồi nhưng hôm nay lại chưa thấy đâu. Phu nhân hay bị mất ngủ nên chắc sáng ngủ bù ấy mà.

Con bé bướng bỉnh ừ một cái rồi chạy đi. Con bé đi ngang qua phòng của Trần Giai Ý thì nghe thấy tiếng ho. Hàn Khánh Ngọc vô cùng tự trách bản thân liền gõ cửa xem cô như thế nào. Nhưng không nhận được hồi đáp. Con bé mở cửa thì thấy cô đang đắp chân, trán đổ mồ hôi hột rồi không ngừng ho. Lúc này, con bé cũng đã hiểu do trận mưa hôm qua. Liền vào phòng vệ sinh lấy khăn vò với nước rồi chạy ra đặt lên trán cô.

Con bé cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, thấy mình gây họa cho người khác thì khóc mọt cách ngốc nghếch. Trần Giai Ý đang mê man trong cơn sốt cũng bị tiếng khóc làm cho tỉnh giấc. Giọng cô nghẹn cứng:

- Con bé này, sao lại vào phòng chị rồi khóc?

Con bé từ từ nói những lời từ tận đáy lòng:

- Chị... em xin lỗi... là do em đã làm hại chị rồi... hu hu

Trần Giai Ý nhì con bé ngốc nghếch trươc mặt mà không nhịn được liền xoa đầu nó. Quản gia Trình mang một bát cháo lên.

- Phu nhân à, cô bị sốt rồi. Cô ăn cho mau khỏe ạ.



Hàn Khánh Ngọc đứng dậy cầm bát cháo đặt lên bàn cho cô. Quản gia Trình lúc này bị cảnh tượng làm cho kinh ngạc. Một con bé kiêu ngạo, hống hách lại thay đổi cách cư xử chie trong một đêm.

Cô ngồi dậy, cầm bát cháo mà ăn. Hàn Khánh Ngọc sợ cô ngại nên đã rời đi. Nhưng mà là đi mua thuốc.

5 tên đàn em bước vào biệt thự thì thấy Hàn Khánh Ngọc từ trên lầu bước xuống. Lập tức dừng lại và quay xe

- Quay xe thôi chúng mày. Con quỷ tới.

Hàn Khánh Ngọc nhìn thấy thì lập tức quát lại:

- Nè! Đứng lại đó.

5 tên kia bị tiếng quát làm cho đứng yên tại chỗ. Hàn Khánh Ngọc đi xuống lấy tiền trong túi ra đưa cho một tên trong đó rồi nói:

- Mày đi mua mấy ngày thuốc cảm cho chị. Còn thừa chị cho mày đấy.

Tên kia tròn mắt nhìn cô rồi nói nhỏ với 4 tên còn lại:

- Tao đang nằm mơ à mày? Nhị tiểu thư tính tình không phải như này. Bả có cho tiền tao bao giờ đâu? Tát phát xem nào.

Một tên tát lật mặt hắn ra.

- Ừ, không phải là mơ.

Hàn Khánh Ngọc không đủ kiên nhẫn liền nói:

- Đi nhanh lên! Không đi thì đưa đây.

Tên kia thụt tay lại rồi nói:

- Vâng em đi liền.

5 tên đi cùng nhau thì bị gọi lại:



- 1 thằng đi thôi. 4 đứa kia vào đây chị hỏi chuyện.

4 tên kia rụt rè quay lại. Hàn Khánh Ngọc ngồi xuống ghế nghiêm túc hỏi:

- Chuyện làm ăn ở hộp đêm với sòng bạc như như thế nào rồi?

1 tên trong đó báo cáo:

- Làm ăn rất tốt. Đại ca quản lý vào đâu ra đó. Không một ai dám quấy phá chuyện làm ăn của hộp đêm

- Vậy thì tốt.

Lúc này, tên kia quay lại.

- Nhị tiểu thư, thuốc của chị đây ạ. Mà chị mua thuốc làm gì vậy? Chị bị cảm à?

Hàn Khánh Ngọc giật lấy thuốc rồi nói:

- Chị dâu tao bị ốm. Mà chúng mày chuẩn bị tiền đi. Chúng mày sắp có bà chủ rồi đấy.

5 tên nhìn nhau ngơ ngác. Nhìn như những thằng ngốc vậy.

Trần Giai Ý đang nằm nghỉ thì con bé lên, cầm theo một túi thuốc cảm.

- Chị Giai Ý, mau dậy uống thuốc đi.

Trần Giai Ý ngồi dậy, Khánh Ngọc đã cầm sẵn cốc nước với thuốc cho cô rồi. Cô ngạc nhiên nhận lấy rồi uống hết.

- Cảm ơn em.

Hàn Khánh Ngọc lúc này lại nở một nụ cười vô cùng hồn nhiên. Đây mới đúng là nụ cười của đứa trẻ 18 tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.