Chương trước
Chương sau
Chương 643

Bà Vân nói: “Có đức tính y như con lúc nhỏ, mẹ và ba con đi làm về có thể nghe thấy tiếng ‹ cười của con từ bên kia cửa, vừa thầy chúng ta con lại bắt đầu nhéch mép giả vờ như âm ức, còn đòi bề.”

Sao Vân Thư không biết cô còn có khoảng thời gian như vậy.

Sau đó, bà Vân nói: “Giờ con thấy Tiểu Tài Thần, con sẽ thấy chính con khi còn nhỏ.”

Vân Thư mừng rỡ: “Thì ra con trai con còn có điễm giỗng con.”

Bởi vì thằng bé này trông cực giống Tạ Mẫn Hành khi còn nhỏ, Vân Thừ đã ghen tị từ lâu, cho rằng con trai cô Sinh ra, sao ngoại trừ đôi mắt thì không có điểm nào giống cô?

Hôm nay cô mới biết, hóa ra chơi trò tiểu nhân vẫn có chút giông nhau.

Vân Thư bề con trai lên, hôn cậu bé: “Con có đói không?”

Bà Tạ: Mẹ thấy đã tới giờ cho thằng bé ăn rôi.’ Vân Thư: “Mẹ, mẹ đi phòng ngủ nghỉ ngơi trước đi, con chăm thăng bé là được Vận Thư gọi. điện cho Tạ Mẫn Hành để báo cáo: ch ngG em vệ rôi, đang cho con anh bú sữa.”

Tạ Mẫn Hành: “Được.”

“Anh đi làm về sớm.”

Tạ Mẫn Hành cũng nói được.

Thằng bé nhìn nhìn chằm chằm điện thoại Vân Thư cầm trên tay, không thèm bú nữa.

Cậu bé tò mò nhìn chằm chằm vào tay của Vân Thư, như thể nghe thấy giọng nói của ba cậu bé.

Vân Thư xoa xoa bụng: “Tiểu Tài Thần, sao con tò mò thế?”

Sau đó, cậu bé cười khúc khích.

Tiếng cười của trẻ con là âm thanh trong trẻo, thanh thuần nhất, Vân Thư nghe mãi không chán.

Trên đường từ thành phó B trở về, Tạ Mẫn Thận nói với Lâm Khinh Khinh: “Tài sản của hai người phụ nữ đêm qua đã bị tịch thu.”

Lâm Khinh Khinh: “Hả?”

Tạ Mẫn Thận đang trút giận thay cho cô ấy?

Tạ Mẫn Thận nói: “Do bữa tiệc hôm qua.”

*“Ô.” Giọng Lâm Khinh Khinh hơi thất vọng.

Tạ Mẫn Thận hỏi: “Cô hy vọng là tôi làm?”

“Không phải, không phải, tôi không hy vọng.

Câu nói bình thường của Lâm Khinh Khinh bị Tạ Mẫn Thận hờn dỗi.

Cô ấy xuống máy bay muốn về nhà: “Thị trưởng Tạ, cảm ơn anh hai ngày nay quan tâm đến tôi, tôi vê trước, anh cũng về nghỉ ngơi đi.”

Tạ Mẫn Thận: “Cô về sớm thế làm gì?”

“Tối nay tôi cần ăn một bữa cơm.’ Lậm Khinh Khinh xấu hồ khi đề cập đến điều này. Cô ấy chỉ là một ca sĩ, ngày ngày đều phải tham gia các sự kiện hoặc ăn tối.

Tạ Mẫn Thận hỏi: “Cô đi với ai đã biết chưa?”

Lâm Khinh Khinh lắc đầu: “Còn phải đi với người người khác sao?”

Hàn Khải Tử cố nhịn cười, nói với Lâm Khinh Khinh: “Cô Lâm, tối nay cô sẽ ăn tối với thị trưởng Tạ.”

Lâm Khinh Khinh: “…” Quản lý của cô ấy muốn làm gì thế?

Nhưng quản lý của Lâm Khinh Khinh lại nói: “[ôi cũng không biết tại sao lại biến thành đi với thị trưởng Tạ.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.