Chương 612
“Tiểu Thư, tớ không bằng một miếng bánh mì của cậu sao?” Lâm Khinh Khinh gọi người bạn xâu sắp rời đi.
Vân Thư liếc nhìn Lâm Khinh Khinh: “Hay là đi với tó?”
Dù sao, cô cũng không từ bỏ bánh mì.
Lâm Khinh Khinh khẽ mỉm cười: “Cậu đi đi, té không giận!”
“Vậy chồng đi thôi, Khinh Khinh tha thứ cho em rôi, anh lái xe đi.”
Nơi nào có Vân Thư, nơi đó luôn có tiếng cười, không có Vân Thư, Tạ Mẫn Tây cũng lẻn đi: “Anh, chị Khinh Khinh đên nhà chúng ta, anh tiếp đón nông hậu nhé, em dân Lâm Dực lên lầu chơi.”
Nói xong, Tạ Mẫn Tây đưa Lâm Dực lên lâu.
Trong phòng khách, bà Tạ ngôi xuông: “Chồng, nhanh lên, chỉ còn hai đứa nó, anh cảm thấy con trai có yêu đương không?”
Ông Tạ thành thật: “Có lẽ.” Ông ấy bị bà Tạ kéo tới xem con trai yêu đương.
Lâm Khinh Khinh cúi đầu ngồi trên ghế sofa, tay chân không có nơi nào đề.
Tạ Mẫn Thận: “Ra sân sau.”
“Hả?”
Tạ Mẫn Thận đứng dậy, kéo cánh tay của Lâm Khinh Khinh: “Có người nghe lén ở góc tường, theo đi đến sân sau.”
Lâm Khinh Khinh cứ như vậy bị kéo đến sân sau: “Wow, sao mùa đông ở đây lại nhiều hoa như vậy?”
Vì bà Tạ là người yêu hoa nên hoa trong nhà họ Tạ quanh năm đều nở, bà Tạ từng vì loài hoa bà ây thích mà chuyên hàng nghìn cây số bằng đường hàng không đền.
Lâm Khinh Khinh giống như bà Tạ, nhìn thầy những đóa hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3502061/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.