Chương 557
Phải làm sao đây, cô ấy chưa tỏ tình với Tạ Mẫn Thận.
Đừng nhắm mắt lại, phải nhìn Tạ Mẫn Thận, hỏi anh ây: Nếu tôi khoẻ lại, anh có quyết định lấy tôi không?
Tạ Mẫn Thận, đừng khóc.
Anh khóc tôi cũng muốn khóc.
Tạ Mẫn Thận, anh đừng khóc, tôi rất yêu anh, không muốn anh khóc.
“Dương Nhiễm, cố lên, phải Sống, tôi không làm quan nữa, tôi cưới cô, cô phải sông, tôi sẽ cưới cô. Nghe thấy không, tôi muôn cô sông.”
Tạ Mẫn Hành, xin anh đừng khóc đau lòng như thế được không, tôi nghe thấy rồi, đừng hét, người trên thé giới đều biết anh đã kết hôn với tôi mất.
Chúng ta phải bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Mí mắt nặng quá.
Không thể mở được.
Tạ Mẫn Thận, để tôi nhìn anh thêm một chút, nhớ khuôn mặt của anh, nhớ quá khứ.
Ở đất nước Nam Phi bị chiến tranh tàn phá, tôi lại bắt đầu muốn quay về quá khứ.
Ở nước Bắc, không còn gì nuối tiếc.
Mình sắp chết rồi, đời mình coi như chấm dút tại đây.
Tạ Mẫn Thận, cảm ơn anh đã gìn giữ hòa bình, cho tôi biết tình yêu là thê nào.
Tạ Mẫn Thận, tôi không. thể yêu anh nữa, anh cân tìm một cô gái yêu anh nhiều như tôi cho đến cuỗi đời.
Tạ Mẫn Thận, nếu anh có thời gian, hãy đến gặp anh trai tôi, sau khi tôi mật anh ây sẽ là người duy nhất trên thế giới này.
Tạ Mẫn Thận, nói với anh lần cuối thôi: Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3502007/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.