Là em gái nhớ anh ta nên mới khóc.
Anh ta không biết nên vui hay hoảng hốt.
“Được rồi, đừng khóc, em đang nhớ Tạ Mẫn Thận qua anh chứ gì, tới quê hương của Tạ Mẫn Thận lại bắt đầu nhớ anh. Sao em nhiều chuyện thê?
Đúng là khó hầu hạ.”
Dương Nhiễm ngừng khóc, người anh trai này không đáng để nhớ.
Người anh ấm áp trên mạng là anh trai nhà người ta, còn anh trai nhà cô ấy, báo, báo hơn cô ấy.
“Anh, em Cúp nhé. Em sợ tình anh em đứt gấy.’ Trong lòng Dương Nhiễm cũng không khó chịu nữa, cô ấy sợ lát nữa lửa giận bị châm ngòi.
Hắc Hùng: “Anh chỉ nói thật.”
“Trùm ma tuý tới nước Bắc rồi, anh biết không?” Dương Nhiễm nghiêm túc nói.
Hắc Hùng thật sự không biết: “Cậu ta trồn tới giờ vẫn chưa bị tìm ra, hoá ta là tới nước Bắc.”
Anh, em xin anh quan tâm tới em đi, lẽ nào anh không tò mò em anh có bị anh ta bắn chết không à?”
Hắc Hùng không ngủ nữa, ngồi dậy: “Nói đi, em làm gì cậu ta rồi?”
“Kiếm đâm vào ngực, người này vẫn chưa chết, vẫn còn ở nước Bắc, nhưng Tạ Mẫn Thận đã bị bắn.”
“Bình thường, hai người một bụng ý đồ xấu, âm thầm lợi dụng lực lượng duy trì hoà bình, tiêu diệt bạ căn cứ trọng điểm của người ta, nêu là anh, không giết cả hai người sẽ không xuôi hận.”
Xem xem, anh ta là người như nào, lúc này lại đứng trên lập trường trùm ma túy nói chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3375599/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.