Ngoài trời vẫn mờ tối, Tạ Mẫn Hành ôm lấy Vận Thư, gồi đầu cô lên cánh tay anh rôi nói: “Mới ba giờ, em ngủ thêm chút đi.”
Vân Thự nhích lại gần người Tạ Mẫn Hành, “ừm” nhẹ một tiêng.
Vân Thư đang nằm trong lòng, Tạ Mẫn Hành không nhịn được mà có phản ứng.
Vân Thư cũng cảm nhận được: “Em đang mang thai…”
“Ừm.” Chỉ một chữ “ừm’ ‘ cũng nghe ra được sự chịu đựng của Tạ Mẫn Hành.
Vân Thư lùi về sau.
Tránh xa Tạ Mẫn Hành, điều này quá đáng sợ.
Tạ Mẫn Hành thở gắp, vén chăn đi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.
Vân Thư nghe thấy tiếng nước, cô đỏ mặt căn ngón tay, do dự câm lấy điện thoại trên bàn.
Đợi lúc Tạ Mẫn Hành nằm lên giường, Vân Thư lộ ra ánh mắt lắp lánh ánh sao từ trong chăn, ngượng ngùng nói: “Anh nhịn thêm, hai tuân nữa, lúc đó chúng ta có thể rồi.’ Tạ Mẫn Hành miệng lưỡi khô khốc nhìn Vân Thư, yêt hậu khẽ di động.
“Ngủ đi.”
Vân Thư đã chuyên về nhà của hai người, nửa đêm cô bị Tạ Mẫn Hành đưa VỀ.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện những cành cây xanh trên bệ cửa số không được chăm sóc nên đã quân vào ban công.
“Tiểu Lục, sao lại lớn nhanh như thế?”
Hả?
“Sao mình lại ở nhà?”
Tạ Mẫn Hành xuất hiện trong bộ đồ thể thao, trên trán còn lắm tâm những giọt mô hôi, có lẽ là vừa mới tập thể dục: “Nửa đêm anh đã đưa em về đây.”
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3361816/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.