Tạ Mẫn Hành xuống lầu bưng thức ăn khuya lên: “Còn ăn bánh ngọt không? Còn ăn cá hấp không? Salad rau, salad trái cây, còn uỗng sữa không?”
Vân Thư bíu môi, thật là đáng thương.
Cuối cùng, cô yêu đuối nói: “Muốn ăn!”
“Ngoan, muốn ăn, chồng sẽ đút cho em.” Nụ cười trên mặt Tạ Mẫn Hành không ngừng phóng đại, ngồi bên cạnh Vân Thư.
Vân Thư đã lâu không ăn cá có xương và tôm có vỏ rồi.
“Chồng, tại sao anh lại tốt với em như vậy?” Phụ nữ mang. thai, phụ nữ hưởng phúc, phụ nữ hạnh phúc đều thích hỏi như vậy.
“Bởi vì em yêu anh.”
“Hừ, anh không yêu em sao?”
“Ai nói với em là anh không yêu em.”
“Em tận mắt nhìn thấy.” Vân Thư ăn no thì bắt đầu tìm chuyện.
Tạ Mẫn Hành thôi ly sữa nóng cho cô, đưa đến bên miệng. Vân Thư: “Xem ra mắt em yêu ôi.”
“Ức ực!” Uống hai ngụm xuống bụng.
Vân Thư bĩu môi: “Chính là vì mò mắt mới thích anh.”
Tạ Mẫn Hành đã quen với Vân Thư, cô nói gì thì ra vậy.
“Em ngủ trước đi, anh đến phòng sách một lúc, ngày mai là thứ bảy ngủ nhiều chút.”
Vân Thư báo cáo sớm: “Chồng, ngày mai em phải đến nhà Khinh Khinh, em và cậu ấy đã hẹn trước, em phải kéo cậu ấy đến Giang Tả.”
“Được. Ngày mai anh đưa em đi.”
Lâm Khinh Khinh vẫn không thoát được bàn tay ma thuật của Vân Thư: “Tiêu Thư, tớ không làm ngôi sao được.”
“Ai bảo cậu làm ngôi sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3355218/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.