Thủ đoạn của tôi, cô cũng nên học dần đi.”
Vương San hừ lạnh một tiếng: “Không tự lượng sức.”
Khuôn mặt của Chu Yên vẫn còn dấu vệt của cái tát, cô ta phủ lên trên đó một lớp phần dày, tóc cũng gài gọn ra sau tai, vứt bộ tóc giả ghê tởm xuống, hắt tay Vương San rồi đi lên lầu.
Mà Vương San chẳng thèm ngó tới.
Cô có thể có thủ đoạn gì? Chẳng qua chỉ là dùng mây chiêu còn lại của tôi.
Mỗi ngày Đàm Trung về nhà lại bị kẹp giữa hai người phụ nữ, ông ta vừa bực tức vừa hưởng thụ.
Hôm nay vừa vào nhà, ông ta đã thấy Vương San đón.
“Chu Yên đâu?”
Xem, đàn ông đều không phải là người tốt. Trong lòng Vương San tự nhủ, chỉ có phía trước là quan trọng nhất.
Chu Yên mới đến đây được mây ngày, đón ông ta tan làm mây ngày, vậy mà ông ta lại đang mong đợi Chu Yên sẽ đón mình.
Vương San chỉ lên lầu: “Ở trên lầu.
Anh xem, em thề em không bắt nạt cô ta.
Đàm Trung cảm thấy Vương San đang làm quá: “Lâu lâu hiểu lầm vài lân, có đáng nhạy cảm như vậy không?”
Khi Vương San nghe thấy điều này, cô ta muôn nôn.
Cái gì gọi là lâu lâu hiểu lầm vài lần?
May thay, Vương San không yêu Đàm Trung mà chỉ yêu tiên.
Lúc này, trong cầu thang, Chu Yên vẫn đang mặc bộ đô ngủ màu đỏ rượu, chậm rãi bước xuống lầu, lắc lư quyền rũ, Vương San khinh thường nhìn: “Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3353894/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.