Phụt, ha ha.
Tạ Mẫn Hành không thể kìm lại.
Sau khi Vân Thự ăn no, chìm vào giấc ngủ, Tạ Mẫn Hành lấy \ thẻ của Vân Thư trên bàn, đi đến căn gác phía tây để tìm bà Tạ.
Trên gác xép của bà Tạ được trang trí như một nơi linh động trong rừng, điểm xuyết khắp nơi là hoa nở, cây.
côi xanh tốt, con đường yên tĩnh, cây cỏ rậm rạp.
“Mẫn Hành, muộn thế này vẫn chưa ngủ? Tiểu Thư ngủ chưa?”
Tạ Mẫn Hành đáp lời mẹ, mang dép đi vào, ngồi trên ghế sô pha Ở gác xép phía tây: “Mẹ, hôm nay Tiểu Thư đưa thẻ ngân hàng cho con.”
“Con bé đưa con thẻ ngân hàng làm gì?” Bà Tạ quên mắt quá khứ không mây vui vẻ của mình với Vân Thư, nghĩ tới Vân Thư toàn là yêu thích.
Lời hứa trong lúc vô tình đã bị lãng quên từ lâu.
Tạ Mẫn Hành đặt thẻ ngân hàng ở trên bàn: “Lúc đầu không phải là cược với mẹ trả mẹ năm mươi triệu à, CÔ ấy kiếm đủ rồi nên đưa cho con.”
Năm mươi triệu gì?
Khi bà Tạ bắt đầu nghĩ, bà ấy chọt nhận ra: HO)! chuyện này, con bé sao thế, kiếm tiền thế nào? Lúc đó mẹ không định bảo con bé trả… Mẫn.
Hành, mẹ không có ý gì. Lúc đó con cũng biết, mẹ không biệt Tiểu Thư thế nào, đã vội vàng bắt chuyện. Con nói với Tiểu Thư, mẹ không có ý gì đâu, mẹ rất thích con bé.”
Bà Tạ sợ con trai hiểu lầm, cũng sợ làm tồn thương trái tim con dâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3353093/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.