Đàm Nhạc ở trên ghế sô pha mở mắt ra.
Lời nói của Giang Quý khiến cho ánh mắt Đàm Nhạc trở nên rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, chua xót nơi khóe miệng Đàm Nhạc lập tức lan tràn.
Về đến nhà, trong nhà họ Đàm có thêm một vị khách không mời mà đến.
Chủ nhật, hiếm khi Vân Thư xuất hiện ở nhà Lâm Khinh Khinh.
“Không thể chịu đựng được nữa, thực sự không thê chịu đựng được nữa.”
Vân Thư không ngừng nói ra lời này.
Tạ Mẫn Tây đi chung: “Chị Khinh Khinh, chị bị cả nhà ép. Hôm nay Ì trốn tới đây một ngày, tối bọn em sẽ về.”
Lâm Khinh Khinh: “Được, hai người ở nhà đợi, tớ đi mua chút đồ ăn.”
Món ăn trong miệng Lâm Khinh Khinh và món ăn trong tai Vân Thư không phải là giông nhau.
Vì vậy, khi Vân Thư nhìn thấy một bàn nước canh, Tạ Mẫn Tây nói thay Vân Thư: “Chị Khinh Khinh, không phải chị mua thức ăn à? Thức ăn đâu?”
“Tiểu Thư đang mang thai, cậu ấy cần ăn đồ bổ.”
Tạ Mẫn Tây đau khổ nhìn Vân Thư: “Chị dâu, đánh chết em cũng không mang thai.”
Nhìn Vân Thư tròn trịa, chút mỡ trên mặt đã lộ ra hết, còn cần bổ nữa sao?
Nhìn Vân Thư sợ hãi canh bổ, Lâm Khinh Khinh không khó đoán ra, nhà họ tạ, ngày nào cũng ăn thịt cá.
“Tiểu Thư, đợi đã, để đớ đi xào đĩa rau cho cậu. ” Canh để buổi tối ông nội Lâm về uống, không sao.
Vân Thư xúc động nhìn Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3350554/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.