Vân Thư đã từng nghĩ, nếu như Tạ Mẫn Hành xảy ra chuyện ở Nam Phi, cô sẽ sinh đứa bé ra rồi chạy đến đó chôn theo anh.
Từ khi cô được sinh ra, cô đã phải gánh vác mạng sông của ba mẹ. Từ lúc cô gặp được anh, trên lưng cô lại có thêm vận mệnh của vợ chông. Từ khi cô mang thai, trong bụng cô còn có một sinh mệnh nhỏ.
Vân Thư nghẹn ngào: “Chồng, em yêu anh, em rât trân trọng mạng sông.”
Tạ Mẫn Hành lầy canh cho Vân Thư: “Nếu như em còn dám như thế, anh sẽ trói em bên người, đi đâu cũng mang theo em.
Vân Thư ăn cơm, chiếc bụng căng tròn.
“Chồng, hôn em, em và con đều rất thích những món do anh nấu.”
Khuôn mặt điển trai của Tạ Mẫn Hành tràn ngập niêm vui.
Câu nói của Vân Thư là lời khẳng định lớn nhật đôi với Tạ Mẫn Hành.
Nhân thời gian Vân Thư ngủ trưa, Tạ Mẫn Hành ra ngoài phát điên.
Sau khi dỗ Vân Thư ngủ, Tạ Mẫn Hành chạy trên sân dưới ánh mặt trời gay gát của tháng sáu, anh chạy không dưới mười vòng, ông nội Tạ chồng gậy hỏi quản gia: “Công ty phá sản rôi hả? Cháu trai tôi chịu sự kích động sao?”
“Thưa tướng quân, có lẽ là do cậu hai an toàn trở về nên cậu cả mới kích động như thế.”
Tạ Mẫn Thận xuát hiện từ phía sau: “Không thể nào, con được anh cứu về, nếu như anh ấy có kích động thì cũng không thể đến bây giờ mới kích động được.”
Ông nội Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3349982/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.