Trong phòng làm việc chỉ còn lại Vân Thư và Tạ Mãn Hành.
Một người oan ức cúi đầu rơm rớm nước mắt, một người khuôn mặt lạnh lẽo, mắt sáng như đuốc.
Cuối cùng Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành nhìn đến bật khóc, từ khóc thút thít cho đến khóc nức nở.
Tạ Mẫn Hành muốn trị tật xáu ăn vặt của Vân Thư, nhưng anh đã không còn cách nữa.
Cấm được ở nhà nhưng không thể ngăn cản ở công ty.
Để cô làm việc bên cạnh anh, Vân Thư lại không dễ dàng gì mới trở thành một khôi với Giang Tả.
Tạ Mẫn Hành đi tới, nâng khuôn mặt CÔ lên, lau đi những giọt nước mắt: “Khóc cái gì?”
Vân Thư: “Sợ anh không tin tưởng em.”
“Em cũng biết là anh không tin tưởng em sao?”
Cuối cùng, Tạ Mẫn Hành đã biết được “thủ phạm” khiến cho khẩu vị dạo gần đây của Vân Thư không tốt, thế lễ anh nói với Vân Thư: “Sau này anh sẽ đến đây ăn cơm với em.”
Vân Thư muốn khóc chết đi được.
Vân Thư cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm của Tạ Mẫn Hành dành cho cô.
Vân Thư cũng cảm thấy bản thân rất ngang ngược, cô căn bản không đến bệnh viện bởi vì sợ bị bệnh phải tiêm thuốc.
Lần này, người sợ bệnh viện nhự cô đã lấy hết can đảm để đi vào quây hướng dẫn và bắt đầu đăng ký lấy só.
Bác sĩ là một người phụ nữ lớn tuôi, sau khi nghe một sô triệu chứng của Vân Thư, bà ấy vừa viết đơn khám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3333860/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.