“Con đoán được năm đó đã xảy ra chuyện gì không?” Bà Tạ hỏi Vân Thư.
Đương nhiên là Vân Thư không đoán ra được, nêu Tạ Mẫn Hành dám làm chuyện như vậy thì Vân Thư có thê khiến Tạ Mẫn Hành đoạn tử tuyệt tôn!
“Chu Yên đã mang thai.”
Cái gì?
Đù?
Bà Tạ gật đâu: “Đúng vậy, trắc trở cỡ nào, Chủ Yên đã mang thai. Ba con nói là con của ông ây, ông ây muôn xây nhà thứ hai. Ông ấy không đành lòng. để con của mình lưu lạc ở bên ngoài, bị người ta cười nhạo. Bà nội con vừa nghe Chu Yên nói là một cậu bé thì đã vụi vẻ không khép miệng lại được, chuẩn bị bảo quản gia lái xe đi đón Chu Yên đến nhà họ Tạ. Lúc đó ông nội con không phủ nhận, cảm thây có lỗi với mẹ. Nhưng ông nội con không cho phép xây nhà thứ hai.
Người nhà họ Tạ cả đời chỉ có thể có một vợ, người vợ cưới hỏi đàng.
hoàng vê, ông nội con nói có thê nuôi cô ta ở bên ngoài, còn đứa trẻ thì phải bế về.”
Vân Thứ tính toán, lúc đó Tạ Mẫn Hành bảy tuôi, Mẫn Thận kém Mẫn Hành ba tuổi, là lúc đó bốn tuổi.
“Trong nhà đã có hai đứa trẻ rồi.” Vân Thư nói.
Bà Tạ lắc đầu: “Thế hệ trước cho rằng càng có nhiều con trai thì càng tốt.
Sau đó Chu Yên vẫn được đón về nhà họ Tạ, bụng cô ta đã to, mỗi ngày đều khoe khoang với mẹ, khiêu khích mẹ. Sau đó mẹ mới biết là cô ta muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3331975/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.