Vân Thư nhìn bộ quần áo mình phối mặc trên người Tạ Mẫn Hành, trái tim cô sôi sục vì thỏa mãn.
Quân áo trên người Tạ Mẫn Hành do cô mua, lúc người mẫu mặc nó, Vân Thư nói: “Nhật định không đẹp trai bằng chông mình.”
Quả nhiên, Tạ Mẫn Hành là cái giá quân áo biết đi.
“Chông à, nêu em trở thành kẻ ăn bám, em sẽ mở một cửa hàng quần áo nam, anh làm người mẫu cho em được không?”
Tạ Mân Hành véo chóp mũi Vân Thư, nói cho cô biệt một hiện thực: “Giác mơ này của em có thê kiếp sau cũng không thành hiện thực được.”
Có Tạ Mẫn Hành, dù Vân Thư có ném tiên như Vương Đa Ngư cũng không nghèo được.
“Đi thôi.”
Sáng ra ông Tạ thức dậy thấy bà Tạ đang thu dọn đồ đạc: “Hôm nay bà đi đâu thế?” Ống Tạ hỏi.
Bà Tạ: “Bạn của Tiểu Thư chuyển nhà, tôi đi với chúng nó xem xem, trưa không vê, ông và ba ăn cơm ở nhà đi.”
Từ chuyện Chu Yên, ông Tạ luôn cố tình tìm chủ để để tán gẫu với bà Tạ, nhưng thời gian mà bà Tạ dành cho ông ây không nhiều bằng đám hoa trong chậu.
Dù Tạ Mẫn Hành đang ở công ty hay ở nhà, cả hai đều không nhìn nhau, Tạ Mẫn Tây vệ cũng oán giận ông ấy.
Cả nhà đang cô lập ông ấy.
“Tôi có thê đi với mọi người không?”
Ông Tạ do dự một lúc lâu trước khi hỏi bà Tạ.
“Mọi người đều đi, tôi không đi, Khinh Khinh sẽ thây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3315871/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.