“Vâng, quản lý. Tôi sai rồi.”
Bạch Anh bị vây kín trước cửa đồn, cảnh sát, quản lý Mao nhìn trận thế thao thao bên ngoài, thật sự là muốn chông lưng măng người: “Cô ngồi xe của tôi đi, để xe cô đi trước.”
Trên đường trở về, Bạch Anh ngồi ở ghê sau yên lặng không nói một lời.
Vân là quản lý Mao không nhịn được hỏi: “Có gan chạy đến phim trường đánh người, sao bây giờ không có gan nói chuyện vậy?”
Bạch Anh bị dạy dỗ, cô ấy cúi đầu do dự không biệt mở miệng như thế nào: “Quản lý, tôi sai rồi.”
“Ây dô, bà cô của tôi ơi, CÔ sai, tôi biêt cô sai rồi. Cô không thể nói lời có thê giúp cô thoát khỏi khủng hoảng sao?”
Bạch Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quản lý, tôi cảm thấy có chuyện không đúng. Tôi muốn cùng chị Duy Duy đên Cannes, fan đi tiễn tôi, fan của tôi xuât hiện ở đâu không có gì lạ. Nhưng anh nói xem, Tần Tranh Tranh đang quay phim ở trường quay, fan của cô ta không ở trường quay lại chạy đên sân bay là có ý gì?”
Quản lý Mao đang lái xe: “Catwalk Cannes, cô và Tân Tranh Tranh có phải là đôi thủ không?”
“Chậc, sau đó là chị Duy Duy ra mặt, giúp tôi có được catwalk Cannes.”
Bạch Anh râu rĩ không vui nói: “Hiện tại tôi đang nghi ngờ có phải là cô ta cô ý không cho tôi đi Cannes hay không.”
“Một đám bà cô, thật khó hầu hạ.”
Quản lý Mao nghĩ đến ngày tháng bản thân sông tự do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3311090/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.