Tay Tạ Mẫn Hành nâng cằm Vân Thư lên, nhìn trái nhìn phải: “Rất thông minh.” 
“Nếu anh đồng ý, thì chúng ta hãy bắt tay?” Vân Thư vươn bàn tay nhỏ bé thân thiện của cô ra, quả thật cô cũng không muốn duỗi ra cho lắm. 
Tạ Mẫn Hành nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, không đáp lại: “Thông mịnh có thông minh, nhưng quá ngây thơ.” 
Tạ Vân Thư cười tủm tỉm gật đầu, mười ngón tay khép lại, Xoay quanh Tạ Mẫn Hành rồi nói ra yêu câu của mình: “Ba điểm. Thứ nhất: Lúc trở về, xin anh với tôi phải có dáng vẻ như vợ chồng bình thường, giả vờ yêu tôi trước mặt ba mẹ tôi. Không được khiến ba mẹ tôi nghỉ ngờ, khiện bọn họ lo lắng cho tôi. Thứ hai: Nói sự thật sáng nay với ông nội, ba, mẹ. 
Thứ ba: hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai được phép chơi ai, chúng ta hãy chung sống hòa bình một thời gian để thử. Nêu không, tôi sẽ lập tức đi nói với ông nội chúng ta sẽ không đăng ký kết hôn! Tư tưởng ông nội cô hũ, chắc chắn sẽ không đồng ý hai chúng ta không danh không phận như vậy.” 
Yêu cầu không tính là quá đáng. 
Tay Tạ Mẫn Hành nâng cằm Vân Thư lên, nhìn trái nhìn phải: “Rất thông minh.” 
“Nếu anh đồng ý, thì chúng ta hãy bắt tay?” Vân Thư vươn bàn tay nhỏ bé thân thiện của cô ra, quả thật cô cũng không muốn duỗi ra cho lắm. 
Tạ Mẫn Hành nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, không đáp lại: “Thông minh có thông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093406/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.