Cả nhà đều phản đối bọn họ ở cùng nhau, trời tuyết rơi dày, Tạ Mẫn Hành quỳ. gối ở từ đường đên ngắt đi, lúc đó ông nội Tạ mới buông lỏng: ‘ ‘Con có thê quen cô ta, nhưng không thể vào cửa nhà họ Tạ ông. 
Tạ phu nhân cũng có ngăn cách với Tạ Mẫn Hành vì chuyện này, gần đây là vì Vân Thư gả vào của, bà ây mới nói đôi ba câu với Tạ Mẫn Hành. 
Tạ Mẫn Hành cảm thấy ông nội có thê buông lỏng r một lân thì sẽ có cách khiến ông nội đồng ý. 
Nhưng, người tính không bằng trời tính! Nửa đường lại xuât hiện một Vân Thư. 
Lúc Vân Thư tỉnh lại, đầu vẫn còn choáng váng, cô tay giơ lên nhìn thấy truyện dịch, giọng nói lắm bẩm: “May mà ngất đi.” 
. 
Tạ Mẫn Hành rót nước thì nghe Vân Thư nói, anh lập tức hỏi: “Cô cảm thấy may khi bản thân ngất xĩu sao?” 
Vân Thư ngước mắt lên: “Sao anh lại ở đây?”. 
Tạ Mẫn Hành nhìn cô một cái, tiếp tục rót nước: “Tại sao không đi khám bệnh, mà muốn tự gánh vậy?” 
Vân Thư giơ tay lên nhìn cây kim trên nh bàn tay: “Chuyện nhỏ, cái này có à gì.” 
“Có sức ngồi dậy không? Uống ít nước trước đi. Lát nữa người giúp việc sẽ đến đưa cơm.” Tạ Mẫn Hành đưa ly nước qua. 
Vân Thư nhận lầy nhấp một ngụm, miệng ướt đẫm: “Chuyện gì xảy ra với tôi vậy?” 
“Chấn động não nhẹ, cảm lạnh, còn có… quá đói.” 
Vân Thư đặt tay lên bụng: “Khó trách bụng tôi cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093383/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.