Bà Vân nhìn thấy con gái trở về, cho rằng đã chịu âm ức ở nhà “họ Tạ: “Con gái, sao con lại trở về một mình k Äi bắt nạt con sao? Nói mẹ nghe.”
Vân Thư nhảy lên sofa, thoải mái lăn lộn, cô trả lời mẹ: “Mẹ, không ai bắt nạt con hết, con rất tốt, chỉ là con nhớ mẹ thôi.”
Bà Vân nghe vậy lập tức yên lòng, VÕ nhẹ mông Vân Thư, đề cô nhường chỗ: “Con đừng lừa mẹ, mẹ chồng con vừa nhìn đã biết không dễ sông chung, bà ấy đối với con như chọn xương trong đồng gà xem như đã không tôi. Con hãy nói thật với mẹ, con mới kết hôn được mấy ngày, nều con chịu âm ức, mẹ và ba con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tạ.”
Con gái mới hai mươi tuổi đã gả cho người ta, sau này hai vợ chồng họ càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, bọn họ sợ Vân Thư chịu âm ức, bị ức hiếp ở nhà họ Tạ. Bỗng nhiên chưa nói tiêng nào đã quay trở về, khiến trong lòng bà Vân ảo tưởng vô số khả năng.
Bà Vân vẫn chưa biết chuyện Vân Thư nhập viện vì chắn động não, vì giảm bót phiền toái không cần thiết, Vân Thư đã bảo người nhà họ Tạ giấu diềm.
Vân Thư bật lên từ trên ghế sô pha, năm sập sau lưng mẹ làm nũng: “Mẹ, con thê, bọn họ đôi với con siêu siêu tốt, Tạ Mãn Hành đưa điện thoại của anh ấy cho con, con còn không cần.
Mẹ đoán xem điện thoại của anh ây là điện thoại gì?”
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093356/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.