Tạ Mẫn Hành cũng mông lung tỉnh lại: “Tỉnh rồi sao?”
Vân Thư nghe tiếng lập tức nhảy khỏi giường, rời khỏi Tạ Mẫn Hành mới an toàn, không chắc chắn hỏi: “Tối hôm qua là tôi chủ động lên giường sao?”
“Nếu không thì lẽ nào là tôi bế lên?”
Mặt Tạ Mẫn Hành không đỏ, lòng không bối rồi, nghiêm túc nói dồi.
Vân Thư xấu hồ, ngượng ngùng cắn môi: “Cái đó, thực sự xin lôi, tôi vừa ngủ đã mơ mơ màng màng, không phải cô ý lên giường.”
Rõ ràng Vân Thư đã bị sói xám dẫn dắt tiệt tâu.
Tối hôm qua rõ ràng là Tạ Mẫn Hành bé Vân Thư lên giường, không chỉ bề lên giường mà còn ôm chặt cô, nhân lúc Vân Thư đang ngà, còn nhìn trộm vẻ đẹp khi ngủ của cô..
Mục đích chính là cô gái bình yên đang mơ mộng năm trong là mình, khuôn mặt ngủ say yên tĩnh rât đẹp, giông như ngăn cách với bên ngoài.
Ta Mẫn Hành nhìn đến sỉ mê, trong đâu lại hiện lên nụ hôn ngày đó, cảm giác mêm mại của cô.
Cảm quan xúc giác không ngừng khuếch tán, lần đầu tiên Tạ Mẫn Hành không khống chế được bản thân, trong lòng anh không ngừng nhắn mạnh, chỉ một lân, chỉ một lân này thôi, anh chậm rãi cúi đầu, sợ sẽ đánh thức Vân Thư, anh nhẹ nhàng phủ đôi môi lên môi ‘Vân Thư, khoảnh khắc đó giông như hạn hán lâu ngày gặp mưa lớn, người được tưới mát chính là anh. Anh không ý thức được bản thân đã ở trên bờ vực mắt khống chế…
Lý trí đánh thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093280/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.