Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư ngồi trên sô pha: “Em không cần lo lắng vấn đề tài chính của công ty. Chúng tôi có tiền.”
“Anh có tiền gì? Không phải anh cũng dựa vào gia sản của Tạ Thị sao? Em là con gái duy nhất của nhà em, Vân Thị sớm muộn gì cũng là của em, em lại gả cho anh, của em không phải là của anh sao? Em. sẽ không quản lý, đến CuÔi cùng chẳng phải Vân Thị sẽ hợp nhất với Tạ Thị sao? Muốn đưa tiên cho anh, em còn phải câu xin anh. Tạ Mẫn Hành sao mặt anh lớn như vậy?”
Lân này Vận Thư thật sự tức giận, cô nói rất nhiều, sau đó lại nói tiếp: “Anh nghĩ đến ông nội đi, chừng đó tuôi rồi, nêu công ty thật sự xảy ra chuyện, ông nội sẽ phải quan tâm, mẹ và Mẫn Tây cũng vậy, sau này chắc chắn Mẫn Tây sẽ đi học ở Thương Kiều, bên trong đều là một đám chỉ biết nhìn, nêu công ty thật sự xảy ra chuyện, Mẫn Tây có thể an ôn ở trường sao? Còn mẹ nữa, là người luôn tỉnh té, nếu công ty có chuyện gì, lối sống của mẹ cũng sẽ thay đôi.
Mãn Thận chỉ là một lính nhỏ, tiền lương của lính nhỏ có thể bao nhiêu?
Sau này còn cưới vợ nữa, sao anh lại ngu ngốc như vậy!”
Tạ Mẫn Hành nghe đến muốn cười nhưng lại cười không ra tiếng, những lời này được nói ra từ miệng của một cô gái hai mươi tuổi sao, trong lời nói Vân Thư đều là suy nghĩ cho anh, suy xét cho người nhà anh, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093233/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.