Tạ Mẫn Tây chỉ về phía trước: “Chị dâu mau xuông đây, anh hai em sắp qua đây rôi.”
Vân Thư cũng nhìn thấy, hai người họ đội mũ trực tiêp núp trên mặt đât.
Ngay cả thở cũng không dám.
May mắn là, may mắn bên này không phải đường băng, nên Tạ Mẫn Thận chạy quay lưng về phía bọn họ.
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đều thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên bọn họ cảm thấy chạy là một môn thể thao siêu xấu.
Mệt mỏi cả buổi sáng, cả người Vân Thư với Tạ Mẫn Tây đều là mồ hôi, Vân Thư trở lại ,phòng ngủ lập tức đi tắm rửa, áo ngủ dày đã bị Vân Thư ném vào trong lồng quần áo bần, nhiệt độ trong phòng không đổi, cho nên Vân Thư mặc đồ ngủ lụa mùa hè, vén chăn lên bắt đầu ngủ lại.
Tạ Mẫn Hành biết Vân Thư trở về, lập tức hỏi: “Vừa rôi đi đâu vậy?”
Vân Thư tựa lưng vào ghế sofa, đưa lưng về phía anh: “Ra sân rèn luyện sức khỏe.”
Tạ Mẫn Hành không tin, không chừng lại đi đâu chơi với Tạ Mẫn Tây. Vân còn quá nhỏ, tâm trí đứa trẻ.
Đương nhiên Vân Thư cũng thuộc loại người biết gì với gì, cũng có thể là buôi sáng đi ra ngoài rèn luyện do hôm qua ăn quá nhiêu.
Tạ Mẫn Hành nhìn đồng hồ, anh có thể ngủ thêm một tiêng nữa nhưng đã không còn buôn ngủ, nên đứng dậy đến phòng sách.
Ở nhà họ Tạ, người dậy sớm nhất môi ngày chính là Tạ Mân Thận, quân nhân chính là kỷ luật nhự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093197/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.