Tạ Mẫn Tây nhếch miệng lắc đầu: “Chưa, em và mẹ chưa bao giờ đên đó. Hơn nữa chợ là cái quỷ gì?
Chẳng phải người giúp việc trong nhà mới đi sao?
Vân Thư vỗ tay một cái: “Vậy chúng ta đi chợ đi.”
Tạ Mẫn Tây không thể tin được: “What?”
Vân Thư lặp lại lần nữa để xác định: “Đi chợ mua sắm tết.”
Tạ Mẫn Tây lần nữa khẳng định: “Are you sure?”
Vân Thư gật đầu chắc chắn: “Yes, Sure.”
Tạ phu nhân xuống lầu hỏi: “Hai đứa nói gì đấy?”
“Mẹ, bọn con đang nói bắt ngờ.” Tạ Mẫn Tây trả lời.
Vân Thư cầm chìa khóa xe đứng ở cửa nói: “Mẹ, Mẫn Tây, chúng ta đi thôi.”
Trung tâm mua sắm.
Tạ phu nhân ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt: “Đây là bất ngờ các con nói sao?”
Vân Thư gật đâu: “Đúng vậy mẹ. Đô ăn buổi sáng tươi mới, chúng ta đi mua trước rôi bảo bọn họ đưa đến nhà, buổi trưa không. quay về ăn cơm, hôm qua con và Mãn Tây đã tìm được một cửa hàng rất ngon, hôm nay chúng ta đi ăn cùng nhau đi. Buổi chiều đi dạo phố mua quần áo, hôm qua con và Mẫn Tây đều đã mua, hôm nay mua cho mẹ, chúng ta còn phải mua cho Tạ Mẫn Hành, Mẫn Thận và ba.”
Tạ phu nhân có chút chê bẩn: “Mẹ sẽ ở bên ngoài, không vào đâu, các con đi đi.” Làn đường lộn xộn chật chội, lá rau trên mặt đất người đến người đi giẫm nát, còn có mùi vị bên trong, Tạ phu nhân hoàn toàn không chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093187/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.