Chương trước
Chương sau
Dương lão nhị vội vàng gật đầu: “Chị dâu, có vân đê gì sao?”

Vân Thư ra vẻ ngốc nghéch suy tự nói: “Tôi đang suy nghĩ làm sao đê tránh bạo lực gia đình.”

Mặt Tạ Mẫn Hành đứng bên cạnh đã sớm đen sì: “Tôi từng đánh em sao?”

Sao anh lại cưới phải một cô vợ vô lương tâm như vậy chứ?

Vân Thư lắc đầu: “Ngày sau còn dài như vậy, nhỡ anh không nhịn được mà đánh em thì sao?”

Tần Ngũ dường như quên mắt Tử Thần đang ở cạnh, tiệp tục phát huy sở trường đặc biệt của mình, hóng biến thì không chê chuyện lớn: “Chị dâu, Tạ lão đại không đánh chị đâu.

Anh ấy chỉ biết dùng biện pháp khác trừng phạt chị.”

Vân Thư nghe thầy lập. tức tò mò: “Biện pháp gì?”

Tần Ngũ cười: “Đương nhiên là biện pháp trừng phạt của vợ chồng.”

Sau khi nhìn thấy nụ cười xấu xa của Tần Ngũ, Vân Thư trong nháy mắt hiểu được, cô tàn nhãn trừng mắt nhìn Tần Ngũ hỏi: “Vậy mọi người tới làm gì? Chưa đến giao thừa, tới chúc tết sớm à?”

Tạ Mẫn Hành mặt không đỏ tim không đập: “Bọn họ tới xem khỉ.”

Vân Thư nhìn quanh một vòng, nghỉ ngờ hỏi: “Nhà mình mua khỉ từ bao giờ? Khỉ nào cơ?”

Tạ Mẫn Thận đứng cạnh xem kịch, mím môi cười trộm.

Tạ Mẫn Tây cũng chạy ra hỏi: “Anh cả, khỉ đâu? Năm nay còn có khỉ nữa sao?”



Tạ Mẫn Hành hát cằm ý bảo: “Ngắng lên, khỉ đang tìm khỉ.”

Tạ Mẫn Tây nói với Vân Thư: “Chị dâu, mọi người cứ nói chuyện, để em đi tìm khi.”

Vân Thự túm lấy cổ áo Tạ Mẫn Tây: “Em đợi chút, chị em mình cùng đi.”

Cô quay lại nói với máy. anh em của.

Tạ Mân Hành sơ qua về tình hình, rồi cùng Tạ Mẫn Tây đi về phía hậu viện.

Tạ Mẫn Hành nhìn bóng dáng Vân Thư rời đi, vẻ mặt lạnh lùng dân nhạt đi, thay thế bằng vẻ cưng chiều, nụ cười chậm rãi hiện rõ trên mặt.

Dương lão nhị nhướng mày, hỏi Tạ Mẫn Thận: “Nhà máy người thường xuyên như vậy sao?”

Tạ Mẫn Thận gật đầu: “Ngày nào cũng vậy!”

Dương lão nhị: “Vậy mọi người đúng là duyên phận vô danh.”

Tôi hôm nạy ăn hơi muộn, Tạ phu nhân và đầu bếp học cách ướp thịt xông khói ở trong bếp, mới làm ra thịt béo mà không ngây.

Ông Tạ vào phòng bếp nhắc Tạ phu nhân ăn cơm, lúc này Tạ phu nhân mới nhớ ra hôm nay trong. nhà có thêm hai đứa nhỏ, bà ấy rửa tay sạch ề bảo người giúp việc bưng đồ ăn ên.

Trên bàn cơm, Vân Thư vốn không thể hiện biểu cảm nào với Tạ Mẫn Hành trước mặt Tạ phu nhân, cứ cúi đầu ăn cơm trong chén của mình.

Tạ phu nhân hỏi: “Sao lão tứ không đến cùng máy đứa thế?”

Dương lão nhị trả lòi, giải thích nghỉ vân, việc làm ăn của bọn họ cũng không cần thiết phải nói rõ với dì Tạ: *Dì à, Trần Tứ không ở trong nước, ông nội Trần gọi cậu ấy về nhà rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.