Dương lão nhị vội vàng gật đầu: “Chị dâu, có vân đê gì sao?”
Vân Thư ra vẻ ngốc nghéch suy tự nói: “Tôi đang suy nghĩ làm sao đê tránh bạo lực gia đình.”
Mặt Tạ Mẫn Hành đứng bên cạnh đã sớm đen sì: “Tôi từng đánh em sao?”
Sao anh lại cưới phải một cô vợ vô lương tâm như vậy chứ?
Vân Thư lắc đầu: “Ngày sau còn dài như vậy, nhỡ anh không nhịn được mà đánh em thì sao?”
Tần Ngũ dường như quên mắt Tử Thần đang ở cạnh, tiệp tục phát huy sở trường đặc biệt của mình, hóng biến thì không chê chuyện lớn: “Chị dâu, Tạ lão đại không đánh chị đâu.
Anh ấy chỉ biết dùng biện pháp khác trừng phạt chị.”
Vân Thư nghe thầy lập. tức tò mò: “Biện pháp gì?”
Tần Ngũ cười: “Đương nhiên là biện pháp trừng phạt của vợ chồng.”
Sau khi nhìn thấy nụ cười xấu xa của Tần Ngũ, Vân Thư trong nháy mắt hiểu được, cô tàn nhãn trừng mắt nhìn Tần Ngũ hỏi: “Vậy mọi người tới làm gì? Chưa đến giao thừa, tới chúc tết sớm à?”
Tạ Mẫn Hành mặt không đỏ tim không đập: “Bọn họ tới xem khỉ.”
Vân Thư nhìn quanh một vòng, nghỉ ngờ hỏi: “Nhà mình mua khỉ từ bao giờ? Khỉ nào cơ?”
Tạ Mẫn Thận đứng cạnh xem kịch, mím môi cười trộm.
Tạ Mẫn Tây cũng chạy ra hỏi: “Anh cả, khỉ đâu? Năm nay còn có khỉ nữa sao?”
Tạ Mẫn Hành hát cằm ý bảo: “Ngắng lên, khỉ đang tìm khỉ.”
Tạ Mẫn Tây nói với Vân Thư: “Chị dâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093175/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.