Một đêm mộng đẹp.
Việc đầu tiên sau khi Vân Thư tỉnh dậy là gọi điện thoại cho ba mẹ mình: “Ba mẹ, hai người phải chú ý an toàn đấy.”
Mẹ, mẹ phải nhớ mang chút thuốc trị cảm.
Mẹ, mẹ bảo ba con khiêng cái camera SLR nhé.”
Mẹ, hai người nhất định ngày nào cũng gọi điện thoại cho con.”
Vân Thư không biết lải nhải bao lâu mới cúp điện thoại.
Vân Thư ghé vào cửa sổ ban công nhìn ra phong cảnh xa xa, gương mặt giai nhân không son phân tươi mát, Vân Thư đứng Thời lát thì thấy lạnh, xoay người muốn chui vào chăn lại phát hiện Tạ Mẫn Hành không biết tỉnh dậy từ khi nào.
Vân Thư hỏi: “Là tiếng của em làm ồn Đến anh sao?”
Tạ Mẫn Hành: “Không phải, là đồng Hồ sinh học.”
Tạ Mẫn Hành biết Vân Thư gọi điện thoại cô tình thấp giọng, vì không muôn đánh thức anh.
Tạ Mẫn Hành vén một góc chăn lên nói: “Lạnh lắm, chăn vân còn âm, mau chui vào đi.”
Vân Thư lại không trèo lên giường mà năm trên sô pha.
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đều ngủ nướng, Tạ phu nhân cũng không đánh thức hai người họ.
Ông Tạ có chút tò mò: “Sao hôm nay không thấy bà đi gọi hai đứa nhỏ?”
Tạ phu nhân: “Tôi là mẹ chồng, lúc nào cũng vào phòng con dâu cũng không được, hơn nữa mây hôm nay cũng không biết hai đứa nó làm gì, cứ đề tụi nó nghỉ thêm một lúc đỉ.”
Ông Tạ mỉm cười, nói với hai anh em Tạ Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093170/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.