Tạ Mẫn Tây chẳng buồn quan tâm, cô ây trực tiệp tâng bôc ông nội Tạ.
Vân Thư muốn ghi điểm, cô hắng giọng, đứng dậy nhìn quanh, thây cả nhà đều đang nhìn cô.
“Con tên là Vân Thư, sinh nhật tháng một âm lịch, hiện tại con đang là sinh viên năm thứ hai của trường đại học A. Thời gian thắm thoát thoi đưa và cũng đã là ngày cuối cùng của năm.
Nhìn lại năm nay, con đã bỏ lỡ quá nhiều và mất mát quá nhiều, đồng thời con cũng nhận được rất nhiều. ° Vân Thư chưa nói dứt câu, Tạ Mẫn Tây đã ôm bụng cười ngây dại.
Tạ Mẫn Hành là người nghiêm khắc, không kìm chế được trước hành động bât chợt này của cô.
Anh không cười quá đáng như Tạ Mẫn Tây, nhưng cũng đang cười.
Cuối cùng Tạ Mẫn Thận cũng hiểu chuyện lúc sáng của anh hai có ý gì, nhưng anh hai như này sẽ không bị quỳ trên ván giặt đồ chứ?
Tạ Mẫn Thận, Tạ phu nhân, ông Tạ đều nở nụ cười, Ông nội Tạ vô cùng hài lòng, thậm chí còn võ tay: “Tốt lắm, đây mới chính là bản tổng kết thật sự.” Đây là bản tổng kết hàng năm tốt nhất đến nay.
Vân Thư hơi bối rồi: Hơi sai sai nhỉ?
Hay là mình lo lăng thái quá?
Ông nội Tạ: “Tiểu Thư con cứ tiếp tục, tiếp tục, mặc kệ tụi nó.”
Vân Thư gật đầu đầy hoang mang: “Dạ.”
Đột nhiên, bí lời rồi…
Vận Thư không thể nào nhớ ra câu tiệp theo là gì.
Ông nội Tạ đầy mong đợi thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093163/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.