Hai anh em Tạ Mẫn Tây và Tạ Mẫn Thận đứng ở cửa, Tạ Mẫn Tây gõ cửa: “Mẹ, mẹ mở cửa ra đi, là con với anh hai.”
Tạ phu nhân: “Các con xuống lầu đón giao thừa đi, mẹ mệt rôi.
Tạ Mẫn Tây tiếp tục gõ cửa nói: “Mẹ, con muôn cùng mẹ đón năm mới.”
Giọng điệu Tạ Mẫn Tây hơi run, Tạ phu nhân nghe xong cũng không khỏi dao động.
Con gái đã không được đón năm mới với ba, bà ây là mẹ chẳng lẽ lại bỏ rơi con mình?
Tạ phu nhân ngồi trong phòng năm phút, rồi mở cửa phòng ra, nói: “Đi thôi.”
Tạ Mẫn Tây ôm lấy eo Tạ phu nhân, tựa đầu lên vai Tạ phu nhân, nói: “Mẹ, con yêu mẹ.’ Tạ phu nhân cũng ôm con gái, Tạ Mẫn Thận đứng bên cạnh thây vậy lập tức hỏi: ‘Không yêu anh hai sao?”
Tạ Mẫn Tây: “Đều yêu như nhau.”
Tạ phu nhân: “Mẹ cũng vậy, yêu tất cả các con.”
Đứng ở cầu thang, Tạ phu nhân nhìn thấy ông Tạ vẫn chưa đi, hơi bất ngờ.
Tạ Mẫn Tây: “Ba, ba chưa đi sao?”
Ông Tạ nhìn biểu cảm ngạc nhiên của vợ và con mình.
Ông Tạ hơi hé miệng, dường như muôn nói gì đó, nhưng cuôi cùng lại chẳng nói lên lời.
Tạ Mẫn Tây cũng không đề tâm, dù sao hôm nay không đi thì ngày mai cũng sẽ đi.
Rất nhanh đã đến mười hai giờ, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây lại lấy cở: “Ông nội, hai đứa con muôn ra ngoài một lúc.”
Ông nội Tạ cười, hỏi: “Lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093146/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.