Vân Thư cũng đã mệt mỏi, phất tay tạm biệt Tạ Mẫn Thận và Tạ Mân Tây, mọi người đều trở lại phòng ngủ đề nghỉ ngơi.
Vân Thư nằm ở sô pha, chân gác lên tay vịn sô pha: “Bỗng nhiên buôn ngủ quá.”
Tạ Mẫn Hành: “Đi tắm rửa rồi ngủ.”
Vân Thư Xoay nghiêng người: “Không muốn tắm.”
Tạ Mẫn Hành ngồi. cách Vân Thư một khoảng ngắn, nói: Em không muôn tắm, vậy đề tôi tắm cho em?”
Vân Thư nhắm mắt lại, dáng vẻ có thể ngủ bắt cứ lúc nào, cô xua tay: “Không cần, em mệt lắm.”
Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ lười biếng của Vân Thư, đối mặt với không khí khẽ lắc đầu Cười.
Vân Thư nằm một lúc lập tức ngủ thiếp đi, Tạ Mẫn Hành bề Vân Thư đặt lên giường, duỗi tay cởi chiếc áo khoác nỉ màu xanh lam của Vân Thư ra.
Bên trong là một cái váy ren dài màu trắng, trên đùi còn có legging, Tạ Mẫn Hành tiếp tục cởi hết.
Trên ngực Vân Thư đã không còn dấu hôn, Tạ Mẫn Hành nhìn dáng.
người. Vân Thư, hô hấp có chút dồn dập, lân trước sau chuyện hôn Vân Thư, anh đã nghiêm túc kiểm điểm bản thân, không được đề cảm xúc chỉ phối nữa.
Vân Thư hồn nhiên không biết, còn thuận người lăn một vòng trên giường.
Tạ Mẫn Hành tiện tay ném quần áo ở một chỗ nào đó, lấy chăn đắp cho Vân Thư, rồi vào phòng tăm nước lạnh, anh chẳng phải Liễu Hạ Huệ, chỉ là một người đàn ông bình thường.
Vân Thư thích nhát là ngủ khỏa thân, giậc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093140/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.