Chương trước
Chương sau
Vân Thư: “Nói cũng phải. Đi tắm rửa rồi làm một giác thôi.”

Tạ Mẫn Hành hiếm khi nghĩ tới chế nhạo Vân Thư, vì vậy Hồ: “Muốn tắm cùng không? Tôi rảnh!”

Vân Thư duỗi một ngón tay ra và lắc lắc: NOI Vân Thư nhặt gối lên ném về phía Tạ Mẫn Hành: “Đêm nay anh ngủ trên sô Pha!”

Tạ Mẫn Hành hối hận muốn cắn lưỡi, trên giường còn có thể hôn, ôm ấp, nhưng hiện tại lại phải tự làm ám người.

Ngày hôm sau, chỉ có Vân Thư dùng bữa trong phòng ăn, Tạ phu nhân không có ở đó, ông ˆ Tạ cũng không ở, Tạ Mân Tây cũng vậy, Tạ Mẫn Hành cũng thế!

Vân Thư hỏi người giúp việc: “Ba mẹ đều không ở nhà sao?”

Người giúp việc trả lời: “Thiếu phu nhân, cô chủ đang ở trong khuôn viên trường. Hôm nay nhà trường báo tin, phu nhân và tiên sinh đang thu dọn hành lý cho cô chủ.”

Vân Thư gật đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo của người giúp việc.

Tuy nhiên, lời tiếp theo đâu?

Hai người giúp việc nhìn vào mắt nhau có ý: Tôi đã trả lời xong, chuyện phu nhân và tiên sinh đã nói xong.

Vân Thư yên lặng vỗ trán, hỏi thẳng: “Chồng của tôi đâu? Sáng thức dậy.

không thấy anh ây, cả phòng tập thê dục cũng vậy.”

Người giúp việc chợt nhận ra Vân Thư muốn hỏi về cậu chủ.



“Thiếu phu nhân, cậu chủ ở phía sau cô.” Người giúp việc ân cần nhắc nhở.

Vân Thư: “Hả?” Ngay khi cô quay lại, người đàn ông trêu chọc nhìn Vần Thư, hai tay đút túi.

“Đã lâu không gặp, vợ nhớ anh lắm à2”

Vân Thư: “Cậu chủ Tạ, đừng lợi dụng eml”

“Chỉ em được gọi chồng, còn tôi không được gọi vợ sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Không được!”

“Ôi, chị dâu “chỉ cho phép quan phóng hỏa, nhưng không cho dân đót đèn: àI Chờ sửa sang lại nhà, tốt hơn đừng chuyền tới đó, không có địa vị trong nhà quá rôi. Tốt hơn hết là sống trong căn nhà này, ít nhất có mẹ và bạ ở đây để chở che cho anh.” Tạ Mẫn Tây thu dọn đồ đạc, vừa bước đến nhà ăn thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa vợ chông Vân Thư, chịu không nồi mà nói vào máy câu.

Tạ Mẫn Hành tiếp lời em gái: “Mẫn Tây nói đúng.”

Ngay khi Vân Thư nhìn thấy Tạ phu nhân và ông Tạ đi tới, cô lập TẦU dập đuôi, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Chỉ không đùa với anh cả của em, chị còn có thê bắt nạt anh ấy được sao? Chị cũng phải đánh lại anh ấy đã chứ.”

Tạ Mẫn Hành vuốt lông cho Vân Thư, sao mà thú cưng nhà mình lại dễ thương như vậy.

Hôm nay là lần đầu tiên Vân Thư nghỉ làm kể từ khi cô đi làm!

Lý do: Chở em chồng đi học.

Trên đường đi, Tạ Mẫn Tây nhìn một đoàn người, bao gồm ba mẹ, anh trai cả và chị dâu, nhưng thiếu anh hai và ông nội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.