Một phụ huynh phàn nàn: “Gớm, mây người không sống ở đây, làm ló cái gì.”
Tạ phu nhân: “Đây mà gọi là làm lố à, còn chưa thấy tôi làm lỗ hơn đâu.”
Vân Thư bối rối, ngăn cản hai người cãi nhau, suy cho cùng thì Tạ Mãn Tây vận phải sông ở đây một thời gian ngắn.
“Mẹ, ba sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài đợi đi.”
Tạ phu nhân vẫy gọi Tạ Mẫn Tây: “Con gái, đi xuống đây.”
Tạ Mẫn Tây nhìn quanh, xấu hỗ bước ra khỏi giường.
Vân Thư ra ngoài đón ông Tạ và Tạ Mẫn Hành trước, trong khi Tạ phu nhân và Tạ Mẫn Tây đang ở trong phòng ngủ.
Một lúc sau, ông Tạ và Tạ Mẫn Hành vội vàng chạy tới, theo sau là một ông già gây gò, với kinh nghiệm đi học nhiều năm, Vân Thự chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết ông già này là hiệu trưởng, nhìn quả đầu ông ấy thì có thê biệt được.
Mười ông thì hết năm ông bị hói!
Vân Thư: “Chào hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng Vương không biết Vân Thư, vì vậy Tạ Mân Hành giới thiệu: “Bà xã tôi.”
Hiệu trưởng Vương gật đầu: “Chào Tạ thiêu phu nhân.”
Vân Thư đề xuất nếu Tạ Mẫn Tây là người trung lập nhất, Tạ Mẫn Tây có thê tiệp tục học ở đây, Tạ phu nhân cũng không phải lo lắng về nơi nghèo nàn Tạ Mãn Tây sông. Tất nhiên, nếu Tạ Mẫn Hành và ông Tạ cảm thấy xót xa cho Tạ Mẫn Tây, tốt nhát là quay lại Thương Kiều, nên Vân Thư hỏi: “Chị dâu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093086/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.