Chương trước
Chương sau
Một phụ huynh phàn nàn: “Gớm, mây người không sống ở đây, làm ló cái gì.”

Tạ phu nhân: “Đây mà gọi là làm lố à, còn chưa thấy tôi làm lỗ hơn đâu.”

Vân Thư bối rối, ngăn cản hai người cãi nhau, suy cho cùng thì Tạ Mãn Tây vận phải sông ở đây một thời gian ngắn.

“Mẹ, ba sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài đợi đi.”

Tạ phu nhân vẫy gọi Tạ Mẫn Tây: “Con gái, đi xuống đây.”

Tạ Mẫn Tây nhìn quanh, xấu hỗ bước ra khỏi giường.

Vân Thư ra ngoài đón ông Tạ và Tạ Mẫn Hành trước, trong khi Tạ phu nhân và Tạ Mẫn Tây đang ở trong phòng ngủ.

Một lúc sau, ông Tạ và Tạ Mẫn Hành vội vàng chạy tới, theo sau là một ông già gây gò, với kinh nghiệm đi học nhiều năm, Vân Thự chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết ông già này là hiệu trưởng, nhìn quả đầu ông ấy thì có thê biệt được.

Mười ông thì hết năm ông bị hói!

Vân Thư: “Chào hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng Vương không biết Vân Thư, vì vậy Tạ Mân Hành giới thiệu: “Bà xã tôi.”

Hiệu trưởng Vương gật đầu: “Chào Tạ thiêu phu nhân.”



Vân Thư đề xuất nếu Tạ Mẫn Tây là người trung lập nhất, Tạ Mẫn Tây có thê tiệp tục học ở đây, Tạ phu nhân cũng không phải lo lắng về nơi nghèo nàn Tạ Mãn Tây sông. Tất nhiên, nếu Tạ Mẫn Hành và ông Tạ cảm thấy xót xa cho Tạ Mẫn Tây, tốt nhát là quay lại Thương Kiều, nên Vân Thư hỏi: “Chị dâu tôi có thể xin học ban ngày được không? Bởi vì môi trường này rất khó cho em ấy và cả chúng tôi.”

Hiệu trưởng Vương không biết về chỗ ở nơi Thương Kiều, ông ây đã chịu đựng khó khăn từ khi còn nhỏ nên ông ây rất hài lòng với nơi ở của bọn trẻ bây giờ.

Ông ấy nói: “Tạ thiếu phu nhân, điều kiện chỗ ở đã là tốt lắm rồi. Tôi nghĩ chúng ta đã từng sống trong căn phòng bị dột nước, còn không có cửa, nơi họ sông mùa hè có ban công và quạt. trần, đó là điều kiện tốt nhất cho họ.”

Vân Thư im lặng, nhưng vẫn lặng lẽ kéo mép áo khoác của Tạ Mãn Hành.

Tạ Mẫn Hành: “Có quạt máy?”

Hiệu trưởng Vương gật ở đầu: “Năm ngoái, trong ký túc xả mỗi nhà trường đêu lắp một cái quạt, chỉ 1o bọn trẻ đến mùa hè sẽ không thể ngủ ngon.”

Vân Thư không khỏi hỏi: “Mùa hè nóng bức còn có quạt, mùa đông lạnh thì phải làm sao? Đốt lửa ký túc xá?”

Hiệu trưởng Vương: “Mùa đông thì có thêm một lớp chăn bông.”

Vân Thư muốn giơ cái like cho sự trung thực của hiệu trưởng Vương!

Ông Tạ nghe vậy lập tức nhíu mày, Tạ Mẫn Hành thấy thé đề nghị: “Chúng ta đi xem đi.”

Đi đến ký túc xá 315, người đầy phòng, mây phụ huynh học sinh nhìn thây ba con nhà họ Tạ đến thì ngơ ngác, gương mặt Tạ Mãn Hành đi đến đầu cũng đều gặp chuyện như Vậy, đến đâu Vân Thư cũng có tình địch, lần này còn gặp nhiêu tình địch như vậy, còn nhỏ hơn cả mình, Vân Thư trợn trừng mắt nhìn bọn họ, đi lên ôm lấy cánh tay Tạ Mẫn Hành làm nũng: “Chông ơi, mau ôm em đi, em sợ lạnh!”

Tạ Mẫn Hành không rõ nguyên nhân, nhưng sau đó nhìn xung quanh một vòng, trong lòng lập tức hiều rõ, vì thế, nễ mặt vợ mình mà ôm lây So Cô: “Vợ à, lát nữa lên xe sẽ âm ngay.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.