Tạ Mẫn Hành nhướng mày: “Phòng em.”
“Không được, trong phòng em chỉ có một cải ghê sô pha, anh năm không được đầu.”
Tạ Mẫn Hành: “Không phải có giư òng sao?”
Vân Thư: “Vậy cũng không được, giường của em chỉ có một mét rưỡi, không thể chứa anh được.”
“Tôi ôm em thì được.”
Vân Thư lắc đầu: “Không được!”
Tạ Mẫn Hành: “Em muốn ba mẹ cho răng hai chúng ta ly thân sao? Hay em muốn tôi ngủ trên mặt đất? Vợ tôi đúng là lạnh.”
Vân Thư nghĩ như thế nào cũng không phải, cuối cùng nói: “Hay chúng ta lén chuôn đi?”
Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư cười, đứng dậy hét lên trên lầu: “Ba, con..
Nhưng lời còn lại đã bị Vân Thư tay chặn lại: “Được, không phải là ngủ trên giường của em thôi sao, ngủ ngủ ngủ.”
Cuối cùng, Tạ Mẫn Hành đắc ý đi theo Vân Thư vào phòng của cô.
Lần trước vào phòng gọi Vân Thư xuông lầu ăn sáng, kết ‘ quả gặp được cảnh cô gái nào đó ngủ không mặc đô!
Hiện tại mới cần thận quan sát căn phòng này, rèm cửa số màu be, cửa số kiêu sát đất, bên cạnh là một chiếc ghế sô pha lười màu trà sữa, một cái bàn nhỏ hình tam giác màu gõ, trên mặt đất được đặt một cái túi máy tính, đệm màu vàng sáng, đầu giường màu trắng, một bên là chiếc tủ nhỏ da mêm, phía trên đặt đèn bàn, đầu chân còn có một bàn trang điểm màu trắng sữa, trên ghế có thể nhìn ra dụng tâm của chủ nhân.
Tạ Mẫn Hành đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093072/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.