Dáng vẻ lúc này của hai người họ quả thật rất giống đứa trẻ bán báo trên đường phó thời dân quôc.
Nara nhận lấy trà sữa An Kỳ đưa rồi hỏi hai người họ: “Không mời chúng tôi ăn mà chỉ uông trà sữa thôi sao?”
Vân Thư: “Cô có chút tính người được không, mặc dù hai bọn tôi được công ty công nhận, nhưng vẫn chưa hệt kỳ thực tập. Tiên đâu, tiền đâu!”
Nara giả vò kinh ngạc: “ y da, hóa ra hì hì.”
vân chưa phải là nhân viên chính thức à. Nghe nói một tháng lương của thực tập sinh là mười ngàn tệ đó, Bàn tay nhỏ đưa trà sữa của Vân Thư dừng lật ngây ra nhìn lầy Nara. Vừa nãy cô nghe được gì . Sao âm thanh giông trời sụp vậy..
Nara vừa nhìn phản ứng này thì biết ngay Vân Thư không biết chuyện tiền lương của thực tập sinh.
Vân Thư hỏi An Kỳ: “Lương của thực tập sinh mười ngàn tệ một tháng sao?”
An Kỳ gật đầu, hỏi: “Cô không biết sao?”
Vân Thư bị thương.
Lúc đó cô chỉ để ý đến thời gian thực tập hai tháng, hoàn toàn không chú ý đên chuyện tiên lương.
Lần này Vân Thư không đẹp rồi.
Giò tan làm đã đến, người khác đều đi hết nhưng Vân Thư vẫn đang ngồi ở vị trí của mình.
Theo thường lệ Nara sẽ chờ cô, Chu Tuân cũng ở đó.
Nara thấy Vân Thư yên tĩnh, không có ý rời đi.
Nara với Chu Tuần liếc nhau, đều nhìn ra mê hoặc trong mắt.
Nara hỏi: “Vân Thư, cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093054/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.