Vân Thư ghé sát Tạ Mẫn Hành hỏi: “Ba say rôi sao?”
Không đợi Tạ Mẫn Hành trả lời, ông Tạ để uy quyên mở lời trước.
Ông ấy được con gái dắt đến trước mặt Tạ Mẫn Hành, chỉ vào anh nói: “Thằng nhóc con, sau này con đi xã giao đi, đừng có đỗ mây việc này lên người ba, sau này ba phải vê nhà sớm một chút.”
“Ba, là ba muốn đi xã giao mà.” Tạ Mẫn Hành có lòng nhắc nhở.
Ông Tạ lập tức phủ nhận: “Vớ vẫn.”
Cuối cùng, ông Tạ lại nói gì đó một cách qua quýt, kéo Tạ Mẫn Tây lúc là con gái, lúc là bảo bối.
Tạ phụ nhân trông có vẻ buồn phiền, đây ‹ đây bả vai Tạ Mẫn Hành: ‘Đỡ ba con về phòng đi.”
Sáng sớm tinh mơ, bầu không khí mát mẻ, ánh ban mai vào buổi sáng rất âm áp, hai người ngủ trên giường vô cùng lười biếng.
Đêm qua, Tạ Mẫn Tây kéo Vân Thư đến ngủ cùng cô ây, Vân Thư: “Chị ngủ với em, vậy chồng chị thì sao?”
Tạ Mẫn Tây trợn trắng mắt: “Chị hay thật đấy, chị ngủ với em, anh em mới có cơ hội ngủ giường chứ.”
Vân Thư vốn dĩ chỉ đùa giỡn: “Anh của em sớm đã ngủ giường rồi.”
Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa số chiều rọi vào bắp chân đang lộ ra với đôi cánh tay thon dài như hoa sen ngọc ngà của hai cô gái, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây mỗi người một góc chăn bông, phân chăn bông ở giữa ôm trọn lây một khoảng Hi chiêc chăn bông màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093048/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.