Tạ Mẫn Hành nâng, cánh tay Vân Thư lên, kéo cô lên nói: “Ngồi qua một bên xem đi.”
Ông Vân đã rất lão luyện nên kỹ thuật cờ có thể đánh bại Vấn Thư là điều tất nhiên, nhưng Tạ Mẫn Hành thì có chút khó, bởi vì đối thủ của Tạ Mẫn Hành là ông nội Tạ, một ông lão trong giới mê cờ.
Sau đó, lúc Tạ Mẫn Hành giành chiến thắng, Vân Thư thích thú nhảy lên: “Em đã nói là anh ổn mà.”
Ông Vân vạch trần: ‘Vừa nãy ai nói không cứu được vậy?”
Vân Thư: “Ba, ba sao thế, lúc nào cũng nói xâu con.”
Ông Vân bắt lực vì đã sinh ra một đứa con gái mặt dày.
Trên đường trở về, Tạ Mẫn Hành nói về Cẩm Tú Thành và chuyện Đàm Trung mua nhà.
Vân Thư bày tỏ ý kiến: “Vì sao phải mua ở gần công ty anh? Còn phải là nhà cũ? Quen biệt Đàm Trung chắc chắn không phải là người nghèo khổ, lại còn trả góp? Định hút nôt ngày nghỉ của bọn anh à.”
Tạ Mẫn Hành: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?” Vân Thư có lúc ngôc ngéch rất dễ thương, có lúc lại thông minh quá.
Vân Thư nói: “Từ khi nhà họ Tạ trở về, đã lên báo bao nhiêu lần, hotsearch Weibo, báo kinh tế quốc: gia, cô ây. nhất định phải mua lại căn nhà cũ, còn ở gân nhà họ Tạ, giá nhà rẻ tới mức người bình thườ ng cũng.
không thèm, thêm nữa mở công ty ở quanh Tạ Thị thì có lợi gì cho cỗ aây?
Không có so sánh thì không có tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3093022/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.