Vân Thư nhìn lấy: “Có lẽ được rồi. Mau đi thôi. Bọn Họ không phải ngốc đâu, có lẽ lát nữa sẽ quay lại, giúp tôi nghe ngóng tình hình, gọi một chiêc xe, tôi sẽ lên đó gọi Cao Duy Duy, cô ấy đã gặp tôi nên sẽ tin tôi.”
An Kỳ đồng ý, tóm lại Vân Thư nói gì cũng đúng, cứ nghe theo là được.
Vân Thư chạy nhanh vào trong, lấy đồ chặn trước cửa cầu thang lại. Bản thân cũng nhanh chóng rời đi.
Cô gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Vân Thư cầm điện thoại gọi cho Tạ Mẫn Hành: “Ông xã, nói cho em sô điện thoại của Cao Duy Duy đi.”
Tạ Mẫn Hành: “Được.”
Không lâu sau, Vân Thư nhận được điện thoại của Tạ Mẫn Tây, Vân Thư bắt máy.
Một lúc lâu sau, Cao Duy Duy bắt máy, âm thanh nhỏ yêu, có sức không lực: “Ai đó?”
“Tôi là Vân Thư. Nữ thần, cô có nhà không? Tôi đang ở trước cửa nhà cô, cô mau mở của ra.
Cao Duy Duy bò dậy từ trên ghé sofa, nhìn thây chỉ có một mình Vân Thư ở mắt mèo trước cửa, cô ta hỏi: “Mấy phóng viên kia đâu?”
Vân Thư ngạc nhiên: “Nữ thần, cô có ở nhà à, tôi vừa đầy phóng viên đi rồi, nữ thần cô mau đi theo tôi trước đi.”
Cao Duy Duy do dự, tay cô ta đặt lên tay năm cửa, suýt chút nữa dùng sức ân xuống.
Lúc này, lão phóng viên trên đường đến Cao Trang lại nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rôi, quá kỳ lạ. Anh ta hét lên: “Không ồn, tài xê,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092947/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.