Chương trước
Chương sau
“Vâng.”

Một tướng đắc lực khác của Hắc Hùng là Reese vừa vô tay vừa giơ ngón tay cái lên với Tạ Mẫn Thận: “Youre awesomel”

Tạ Mẫn Thận đáp lại anh ta tạm biệt’.

Cửa lớn đóng lại, lúc này mới nhàn rỗi được một lúc.

Tại căn cứ nào đó.

Dương Nhiễm điên cuồng đạp cửa: “Họ Dương kia, anh mở cửa cho em.

Đừng nghĩ nhốt em trong đây thì em không ra ngoài được. Anh đời đó cho Sim.”

Khuôn mặt Hắc Hùng trẻ tuổi, đường nét gợi cảm cộng thêm ánh mắt tàn nhẫn, lông mày kiếm đen rậm rạp, lúc nhìn thấy anh ta, người bình thường bắt giác sẽ run rầy hai chân, sợ, hận.

Da thịt ngăm đen, cường tráng hữu hình, cho người tạ cảm giác chính là hắc ám, nhưng hết lần này tới lần khác trên ngón áp út tay phải của anh ta lại có thêu một đóa hoa sen, hoa sen trắng thuần khiết trông rất khác với con người anh ta.

Anh Hùng, tính tình nóng nảy của chị Nhiễm có làm nỗ tung căn nhà không?” Thuộc hạ ở cửa nghe vậy, trong lòng chắn động.

Bọn họ điều biết chị Nhiễm cường hãn cỡ nào.

Dương Cảnh nói: “Để cho cô ta nỏ.”



Mọi người đều biết Hắc Hùng thích áo sơ mi màu đỏ, quanh năm bốn mùa chỉ có áo sơ mi đỏ trên người và họa sen trên ngón tay là không thay đổi, những thứ khác thì thay đôi lặp đi lặp lại.

“Dương Cảnh, bà đốt áo sơ mi đỏ của nn đó, có tin không?” Dương Nhiễm gào thét.

Dương Cảnh đi đến phía trước: “Cô ta dám đốt thì băm cô ta cho báo ăn đi.” Báo được gọi chung là báo săn.

Tạ Mẫn Thận vẫn chưa quen với ngày tháng được yên lành thì chuyện nghiêm trọng hơn lại xảy ra ở phạm vi bộ đội.

Ai có thể nói cho Tạ Mẫn Thận biết người phụ nữ với vẻ mặt đều là khói đen chui từ đâu ra không?

Dương Nhiễm chặn đám thuộc hạ của Tạ Mẫn Thận, làm nũng về phía anh ây: “Nhà người ta bôc cháy rồi, bây giờ người ta là cô nhỉ, bây giờ người ta VÔ gia cư, bây. giờ b ta đang bị đuồi giết, người ta..

“Dừng!” Tạ Mẫn Thận cắt ngang, cánh tay vùng vậy ra khỏi ngực của Dương Nhiễm: “Sao cô lại tới đây nữa?”

“Không phải nói có khó khăn thì tới tìm cảnh sát các anh sao? Người ta đang gặp khó khăn, anh không thể bơ tôi được.” Nói xong lại dán lên.

Đám thuộc hạ của Tạ Mẫn Thận cúi đầu bịt miệng cười trộm, cập trên gặp phải tên Cuông theo đuổi này đúng là “hạnh phúc”.

“Đứng yên, bọn tôi là bộ đội gìn giữ hòa bình, còn nữa, sao cô vào đây được?” Lòi này của Tạ Mẫn Thận đã hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây, trong đội lần lượt bị hỏa lực tập kích, lần lượt bị đánh lén, bọn họ không ngừng hoàn thiện hệ thống thăng cấp, kéo dài lưới điện, giám sát nghiêm mật hai mươi bốn giờ, hơn nữa còn thiết lập cảm ứng nhiệt độ cơ thể người trên tường, theo lý thuyết thì không đúng, hiện tại bọn họ đều không bị tín hiệu báo động.

Dút lời, lập tức có người kiểm tra thiết bị tín hiệu, ánh mắt bảo Tạ Mẫn Thận mọi thứ đều bình thường.

Điều này còn kỳ lạ hơn. Dương Nhiễm không phải là loại con gái ôn ào, làm nững khóc lóc chơi đùa là được, chơi nữa khiến cô ấy cũng nồi da gà, Dương Nhiễm ngồi ở chỗ Tạ Mẫn Thân vừa ngôi, nói với mọi người: “Nếu như tôi nói tôi Vào như thế nào thì mấy người có để tôi ở lại không? Đừng đuôi tôi đi mãi nữa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.