Giang Quý: “Không phải em vừa gọi em ấy là Mẫn Tây sao? Gọi thế không tiện à?”
“A, không, không phải. Chị dâu, em đi trước, sắp không đón được xe rồi.”
Tạ Mẫn Tây nói xong lập tức xách túi xuống núi.
Vân Thư cũng cởi dây an toàn: “Em cũng đi đây. Đúng rồi, để xe nhà anh trước. Cảm ơn anh, tạm biệt.”
Vân Thư vui vẻ về nhà, Giang Quý xuông núi đúng lúc gặp Tạ Mẫn Hành đang đi lên núi về nhà.
Hai chiếc xe lướt qua, con đường rộng rãi trông rất hẹp, Tạ Mẫn Hành nhìn góc nghiêng Giang Quý, nhưng Giang Quý không hề hay biết.
Vân Thư có được một chiếc xe hơi sang trọng, đừng nói là vui Sướng, cả đường nhảy nhót, hôn vào chìa khóa xe hết lần này tới lần khác.
Khi Tạ Mẫn Hành trở về nhà, anh thấy Vân Thư đang gọi video với Lâm Khinh Khinh.
“Cậu mau nhìn xe mà Giang Quý tặng tớ đi, là Ferrari 488, Có ngưỡng mộ không, tớ đã hỏi anh ấy rôi, cậu không có Ferrari 488.”
Lâm Khinh Khinh đang ở lối đi an toàn của bệnh viên, lúc nói chuyện vẫn còn nghe thấy tiếng vang: “Chắc chắc là cậu hồi lộ anh ây.”
Vân Thư phủ nhận: “NO, không phải lần này, lần này đều là do anh ây chủ động.”
Lâm Khinh Khinh: “Chậc, sao anh ấy đột nhiên trở vê vậy?”
Vân Thư: “Có thể là… do tó lấy được chìa khoá xe kích động quá nên quên hỏi rồi.”
Sau khi cúp video, Tạ Mẫn Hành mới hỏi: “Ai tặng xe vậy?”
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092903/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.