Đêm khuya, Tạ Mẫn Hành nhận được tin tức ở trong nước, anh gọi điện thoại, binh lính nơi Tạ Mẫn Thận vẫn đang thao luyện.
“Mẫn Thận, Lôi Đạt tỉnh ròi, Tiểu Quân cũng đã được an táng.”
Tạ Mẫn Thận im lặng một lúc lâu: “Anh, anh vẫn chưa ngủ sao.”
Tạ Mẫn Hành: “Đang xử lý chuyện công ty trong phòng sách.”
Gặp phải chuyện như vậy, Tạ Mẫn Hành an ủi anh em: “Mẫn Thận, con người đều có số mệnh, anh đã dặn dò bộ phận tài chính của công ty bôi thường cho người nhà của Tiêu Quận và Lôi Đạt. Có muốn cho ông nội biết chuyện này không?”
Tạ Mẫn Thận lắc đầu qua điện thoại: “Ống nội đã về hưu, đừng nói những, chuyện này cho ông biết. Gia đình thế nào rôi?”
“Mọi thứ đều tốt.”
Tạ Mẫn Thận: “Em tắt máy đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Những ngôi sao trên đỉnh núi nhỏ chỉ có thể nhìn thấy từng chấm, Vân Thư lại phát hiện phong cảnh nơi này rất hợp với tâm ý của cô. Gió tháng tư không lạnh như trước, đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Vân Thư mặc đồ ngủ nằm sắp trên ban công nhìn ra xa, Tạ Mẫn Hành tiên vào phòng hỏi: “Sao còn chưa ngủ? Đang đợi anh à?”
Không có, em đang cảm thán đây là đât do ai chọn, rất có mắt nhìn, còn có căn nhà này là do ai thiết kế, rất được lòng em. Thêm đùi gà.”
Tạ Mẫn Hành đi qua, ôm Vân Thư cách lớp áo ngủ: “Chồng em không thích ăn đùi gà, chỉ thích ăn em.”
Vân Thư đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092819/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.