Sáng sớm, Vân Thư tỉnh dậy trước, cô hạnh phúc chào hỏi núi xanh, cây cỏ ở ngoài ban công.
Bờ vai lộ ra nhanh chóng bị Tạ Mẫn Hành nắm lấy, anh nhích lại gần Vân Thư, đặt bàn tay to lớn lên vai cô: “Đừng ra khỏi chăn, có lạnh không?”
“Bây giờ đã là tháng tư rồi, không lạnh.”
Hai vợ chồng nằm ở trên giường, bắt đầu nói vê tên của căn nhà.
Vân Thư nói: “Chúng ta đừng đặt tên cho căn nhà được không? Nêu như thực sự phải đặt tên thì gọi là nhà, nhà của chúng ta. Em không muôn sau này khi chúng ta hỏi về đâu thì lại nói là vê biệt thự XX, không có hương vị của nhà chút nào. Em hy Vọng sau này chúng ta hỏi về đâu thì cứ nói là về nhà. Khi người khác nhắc đến cũng sẽ nói là nhà của Tiêu Thư và Mân Hành.”
Tạ Mẫn Hành hiểu những lời của Vân Thư, đàn ông như anh dù có cần thận đến đâu cũng không thể suy nghĩ nhiều như phụ nữ. Những lời Vân Thư nói chính là cảm giác mà Tạ Mẫn Hành muôn.
Sở dĩ anh nhắc đến tên nhà là muốn trong tương lai khi người khác nhắc, đện căn biệt thự, điêu mà họ nhớ đến đầu tiên là nhà của anh và Tiêu Thư, lời của Vận Thư còn ngọt ngào và ấm áp hơn cả những gì mà anh mong muốn.
“Được, vậy nó chính là nhà, nhà của chúng ta.”
Nói xong anh lại hôn lên cổ của Vân Thư lần nữa: “Tối qua thê nào?”
Chỉ một câu nói cũng khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tai-phiet-ta-thieu-sung-thanh-nghien/3092789/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.